Tuesday, November 1, 2011

CON ĐÃ VỀ RỒI, MẸ Ở ĐÂU ???? BÌNH LUẬN ...

Một câu chuyện cảm động, thế nhưng có thật hay không điều nay chưa ai xác định, các bài báo trong và ngoài nước gần đây đăng tải khá nhiều câu truyện ngắn này, nhưng không thấy tác giả bài viết?.

Đạo văn, đạo  nhạc, đạo nhảy vv, ngày nay khá phổ biến, nhưng khi nói đến đạo văn một câu chuyện mà hai cách viết khác nhau chút ít, thì câu chuyện thứ hai không còn lắng đọng và mang tính chất hấp dẫn nữa cho người đọc.

Vì sao hai câu chuyện dưới đây gần như giống nội dung, chỉ chỉnh đổi ở hoàn cảnh : một là Phương Tây, và hoàn cảnh kia là ở Việt Nam ?.

Hãy đọc và bình phẩm

Câu chuyện thứ nhất :

"Tôi chết lặng. Vậy là tôi đã không kịp nói với mẹ lời yêu thương lần nữa bởi cái tính ích kỷ, cố chấp của tôi"
Trước ngày tôi mổ mấy hôm, anh chị hai vào. Thấy mặt anh hai hốc hác, tôi ngạc nhiên: “Anh hai bệnh hay sao mà ốm nhom vậy?”. Anh cười: “Bệnh hoạn gì? Tại anh lo cho út... À, mẹ có làm cho em hủ mắm. Bữa nay chắc là ăn được rồi nhưng mẹ dặn em không được ăn nhiều...”. Nghe anh hai nói vậy, tôi sụ mặt: “Em không ăn”. Nói rồi tôi bỏ ra nhà sau. 
Ba mất khi tôi mới lên hai, còn anh hai năm đó 8 tuổi. Mẹ vẫn ở nhà nội dù đã mấy lần, các cô chú muốn đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà để không phải chia gia tài. Thế nhưng mẹ vẫn chịu đựng. Sau này tôi biết mẹ sợ cảnh nhà không có đàn ông sẽ khó giữ được mình bởi trong làng có mấy người để ý, cứ tới lui xa gần. Mẹ bảo, ở với nhà chồng, dù sao người ta cũng kiêng dè, không dám chọc ghẹo, mẹ yên thân làm lụng nuôi con.
Cái đất miền Trung nắng đốt, mưa dầm; mẹ đã phải vất vả một mình nuôi 4 anh em tôi. Ông bà nội chia cho mấy sào ruộng; làm không đủ ăn, mẹ phải mướn thêm ruộng để làm. Rồi mùa thì mẹ lại đi làm mướn khắp nơi. Việc trong làng không đủ, mẹ lại xuôi ngược qua làng kế bên rồi xuống chợ huyện buôn thứ này, bán thứ kia.
Thương mẹ nên học hết lớp 12, cả anh hai và anh ba đều nghỉ học đi làm. Chỉ có tôi và anh tư được ăn học đàng hoàng. Anh tư thi đậu vào đại học Nha Trang, mẹ mừng không ngủ được. Đến khi tôi chuẩn bị thi đại học thì mẹ bảo: “Út à, con vô Quy Nhơn học đi, cho gần nhà...”.
Nhưng tôi cãi lời thi vào Đại học Kinh tế TPHCM. Ngày biết tin tôi thi đậu, mẹ ngồi lặng hàng giờ dưới bếp. Tôi bực bội: “Con lớn rồi, mẹ phải để con tự quyết định tương lai của con chớ?”. Mẹ kéo vạt áo lau nước mắt: “Mẹ chỉ có một mình con là con gái... Vô trong đó xa xôi quá, nhớ con làm sao mẹ đi thăm?”. Tôi vẫn dấm dẳng: “Mẹ đi thăm làm gì? Con tự lo được”.
Mẹ gom góp tiền bỏ ống, hốt thêm mấy dây hụi để có tiền cho tôi vào Sài Gòn nhập học. Hôm đưa tôi và anh hai lên tàu, mẹ cứ căn dặn anh hai: “Con phải lo xong chỗ ăn ở cho nó đàng hoàng rồi mới được về nghe chưa!”. Rồi mẹ quay sang tôi: “Có hủ mắm trong giỏ, mẹ làm hơi mặn để con ăn lâu...”. Mẹ đâu biết, tôi đã lén bỏ hủ mắm lại nhà sau khi nói với anh hai: “Ở Sài Gòn ai mà ăn mắm?”.
Tôi đang học năm thứ nhất thì ở nhà xảy ra biến cố. Mẹ tôi đi lấy chồng! Nhận được tin, suýt chút nữa tôi đã ngất đi. Mẹ tôi đã gần năm mươi tuổi, ham hố gì mà lại đi bước nữa khi sắp sửa làm sui tới nơi rồi? Tôi gọi điện về nhà. Vừa nghe tiếng mẹ, tôi đã hét lên: “Mẹ có bị làm sao không vậy? Mẹ đã ở vậy bao nhiêu năm nay rồi, giờ sao không chịu yên phận mà còn bày đặt...”.
Tôi biết là tôi hỗn với mẹ nhưng tận đáy lòng mình, tôi thấy đau khổ y như thể mình bị phản bội.
Ngày người ta rước mẹ đi, tôi nhất định không về. Người đàn ông ấy là bạn thân của ba mẹ từ thuở nhỏ. Vợ ông ta mất cũng đã lâu rồi. Nhưng điều quan trọng hơn, chính bà nội là người bày ra chuyện gả bán. Bà nội bảo, bà đã yếu, sống nay chết mai; bà phải lo cho mẹ tôi trước khi nhắm mắt thì mới yên lòng. Nếu không, các cô chú lại kiếm chuyện với mẹ thì không có ai bênh vực.
Lý lẽ của người lớn là vậy nhưng tôi không thể nào chấp nhận được thực tế là mẹ tôi đã đi lấy chồng. Tôi giận mẹ nên tết năm ấy không về; hè cũng không về. Anh hai gọi điện vào bảo mẹ bệnh, tôi cũng không về. 
Mãi đến tháng chạp năm đó, bà nội mất tôi mới về chịu tang. Gặp mẹ với ông ta, tôi không thèm chào hỏi nhưng vẫn lén để ý. Tôi thấy mẹ gầy đi rất nhiều. Tôi muốn ôm mẹ, úp mặt vào ngực mẹ để được mẹ xoa đầu nựng nịu và gọi “Út Mót của mẹ” như ngày xưa mỗi khi mẹ đi làm đồng về mệt... Nhưng có cái gì đó cứ níu lại khiến tôi cố làm ra vẻ lạnh lùng.
Xong đám tang nội, tôi đi ngay. Tôi không chào ông ta mà chỉ nói với mẹ: “Con đi đây”. Nói rồi tôi quày quả xách giỏ đi. “Út...”. Mẹ gọi với theo. Tôi hơi khựng lại nhưng rồi lại đi như chạy ra khỏi nhà. Giọng mẹ đuổi theo: “Tết này nhớ về ăn tết nghe con”. Tôi lau nước mắt, không nói tiếng nào.
Tết đó tôi vẫn không về. Đến hè anh hai gọi điện bảo về, tôi cũng không nghe. Tôi xin đi làm thêm ở một tiệm bán thức ăn nhanh. Được hơn nửa tháng thì trong một lần làm thay ca cho một chị bạn, tôi đã ngất xỉu. Tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Mấy ngày sau, khi làm đầy đủ các siêu âm, xét nghiệm, tôi biết mình bị hở van 2 lá rất nặng. “Chúng tôi sẽ giới thiệu em sang Viện Tim...”. Vị bác sĩ điều trị cho tôi giải thích cặn kẽ và cho biết, trường hợp của tôi phải mổ thay van tim nhân tạo.
Tôi đi khám lại ở Viện Tim. Kết quả vẫn là phải mổ. Tôi đã ngồi rất lâu trên chiếc ghế đá trong sân bệnh viện. Tôi lấy đâu ra cả trăm triệu chi phí cho ca mổ đây? Mà mổ cũng chưa chắc sống thêm được bao lâu. Tôi muốn chết quách cho xong. Rồi tôi lại oán trách ba mẹ sao lại sinh ra tôi làm gì mà không cho tôi một cơ thể khỏe mạnh... “Mày thật lạ. Có ai muốn con cái mình bị bệnh tật đâu? Nhưng có bệnh thì phải chữa, bác sĩ đã nói là chữa được mà...”- nhỏ bạn ở cùng phòng trọ động viên.
Rồi nó lén gọi điện cho anh hai. Dù đang chuẩn bị cưới vợ nhưng anh hai cũng vào ngay. Anh dẫn tôi vào bệnh viện, hỏi han bác sĩ mọi chuyện rồi đăng ký lịch mổ cho tôi. Tôi phải chờ 6 tháng vì lịch mổ đã dày kín. Trước khi về, anh hai ôm tôi vào lòng: “Út đừng lo, anh sẽ kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho em. 60 triệu chớ 600 triệu cũng phải lo”. Tôi khóc: “Anh hai đừng nói với mẹ...”.
Nhưng rồi sau đó mẹ cũng biết vì anh hai không thể giấu mẹ chuyện hệ trọng như vậy. Còn hơn 2 tuần nữa tới ngày phẫu thuật thì mẹ gọi điện vào. Giọng mẹ rất yếu nhưng tôi lại nghĩ là do mẹ xúc động quá. Mẹ bảo sẽ thu xếp để vào với tôi...
Ấy vậy mà chỉ có hai vợ chồng anh hai vào. Tôi lại thấy ghét mẹ ghê gớm. Có lẽ ông ta không cho mẹ vào chứ không có lý do nào khác để mẹ phải vắng mặt khi con của mẹ phải đối mặt với hiểm nguy, sống chết như vậy...
Ca mổ thành công nhưng vì thể trạng tôi vốn gầy yếu nên hồi phục chậm. Phải hơn 10 ngày sau tôi mới xuất viện. Về đến phòng trọ, điều đầu tiên tôi muốn làm là gọi điện cho mẹ. Dù sao thì tôi cũng muốn mẹ yên lòng. Nhưng anh hai lại cản: “Em còn yếu, gọi bây giờ lại xúc động, không tốt đâu. Để anh báo cho mẹ là được rồi”.
Lần sau, rồi lần sau nữa, tôi đòi gọi điện, anh hai lại cản khiến tôi nghi ngờ: “Anh chị giấu em chuyện gì phải không?”. Chị dâu tôi mau miệng: “Út à, mẹ bị bệnh... anh chị sợ em lo nên không nói”.
Cơn giận hờn vụt tan biến. Tôi cười: “Chờ tái khám xong, em sẽ về thăm mẹ”. Anh hai tôi quay đi lau nước mắt. Có lẽ anh mừng vì thấy tôi đã rộng lòng đón nhận cuộc hôn nhân sau của mẹ. Riêng tôi, sau ca đại phẫu vừa rồi, tôi thấy ranh giới giữa sống chết thật mong manh. Đã có lúc tôi sợ mình sẽ chết khi chưa kịp nói những lời yêu thương với mẹ lần nữa...
Rồi tôi cũng được về nhà. Chưa bao giờ tôi nôn nóng như vậy. Tàu khởi hành từ 6 giờ sáng, đến sẩm tối thì tới ga Diêu Trì. Phải đi gần 20 cây số nữa mới tới nhà. Cơm nước xong, chị dâu mắc mùng cho tôi ngủ, còn anh hai thì căn dặn: “Ngủ cho khỏe để sáng mai đi thăm mẹ”.
Tôi ngủ một giấc thật ngon đến tận 7 giờ sáng hôm sau. Chị dâu gọi tôi dậy ăn sáng. Đang ăn, tôi bỗng giật mình khi thấy giỏ nhang đèn, trái cây để trên góc bếp. Có cả một bó bông vạn thọ. Tôi nhíu mày: “Cúng nội hả hai?”. Chị dâu tôi ậm ừ rồi đi thay quần áo. Lúc đó anh hai đang ngồi ở nhà trước. Chờ tôi ăn xong, anh mới cất tiếng: “Út à, ra đây anh bảo cái này”. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, tôi chột dạ: “Chuyện gì vậy anh hai?”.
Anh bảo tôi ngồi xuống bên cạnh. Tôi ngồi xuống nhưng chờ mãi không nghe anh nói gì, chỉ thấy mắt anh bỗng đỏ hoe. Rồi anh đặt tay lên vai tôi, giọng khàn khàn: “Mẹ... mất rồi em à...”. Tôi tưởng mình nghe lầm. Giọng anh hai nghẹn lại: “Hôm đó mẹ đem tiền qua để anh lo chuyện mổ tim cho em. Mẹ về được chừng một tiếng thì dượng gọi điện bảo là mẹ mệt. Khi anh chạy qua tới thì mẹ đã đi rồi... Mẹ không kịp nhắn gì cho anh em mình...”.
Tôi chết lặng. Vậy là tôi đã không kịp nói với mẹ lời yêu thương lần nữa bởi cái tính ích kỷ, cố chấp của tôi...
Chiều đó tôi đã ngồi rất lâu bên mộ mẹ. Tôi có cảm giác mẹ vẫn quanh quẩn đâu đây trong cơn gió chiều thổi nhẹ. Tôi cố nén nhưng nước mắt cứ chảy tràn trên má, trên môi...
Mẹ ơi, con đã về rồi. 
Câu chuyện dịch khác (L'amour d'un papa) đã đăng 05-09-2010 của Raymonde, Ronald Poirier (Canada) tương tự ý tưởng và từ tình cảm của người Tây Phương.
Cấm khóc
"Bố,
con yêu bố biết bao nhiêu??"
Ngày con gái của chúng con được sinh ra, chồng của con không Cảm thấy hạnh phúc, chỉ có sự thất vọng của anh,? Vì vậy, lớn hơn sự mong muốn? biết con gái mình.
Ah! Tôi muốn có một con trai, Thiên Chúa "?!  chồng con phàn nàn ...
Sau một vài tháng chồng con đã bị quyến rũ? Bằng nụ cười của Carmen  và  đôi mắt ngây thơ quyến rũ của nó. Sau đó anh bắt đầu? Để tình yêu để tâm với nụ cười của con, khuôn mặt của nó, chồng con đã nói? nó đã được tất cả vẽ đẹp  của Carmen chúng con!


Một buổi chiều, chúng con cùng nhau như một gia đình. Đó là khi Carmen hỏi cha?:
Cha, khi con 15 tuổi, cha sẽ  cho con món quà gì?
Và chồng con nói: "Tình yêu của cha, nó chỉ có 7 tuổi, con không tin rằng chúng con vẫn còn có rất nhiều thời gian?? khi con 15 tuổi?
Carmen trả lời: "Nhưng? ba luôn luôn nói thời gian qua rất nhanh ...
Carmen, bây giờ, đã 14 tuổi, nó hạnh phúc với ngôi nhà. Nhưng quan trọng hơn với tình yêu của cha?
Một chủ nhật nọ chúng con đi cầu nguyện? Carmen bị trượt và cha của nó đở ngay lập tức ?  Carmen bất tỉnh.? cha nó đưa nó đến bệnh viện ...
Nó ở lại 10 ngày  trong bệnh viện và sau đó họ nói với chúng con rằng Carmen đã có một bệnh nghiêm trọng về tim .


Ngày ngày đã trôi qua. Cha của nó rời bỏ công việc của mình? Để chăm sóc cho Carmen. Nhưng con, con quyết định làm việc?, con không muốn nhìn thấy Carmen chịu đựng ...
Một buổi sáng, vẫn còn trên giường, Carmen hỏi bố mình:??? "? PAPA, các bác sĩ đã nói rằng con sẽ chết" Cha của nó trả lời "Không, con yêu, con sẽ không chết. Thiên Chúa là vĩ đại mà ông sẽ không để cho cha bị mất con? Những gì cha yêu thương nhất trên thế giới này. "
Carmen hỏi bố mình:????? "Khi người ta chết, họ đi đâu đó là nó có thể nhìn thấy gia đình mình trên cao và một ngày nào đó chúng ta có thể trở lại? "
Vâng, con yêu, sự thật là không ai trở lại được? Nhưng. Nếu một ngày cha chết, cha sẽ không để lại con một mình. Cha sẽ tìm một cách để giao tiếp với con?  cha trả lời:
Cùng ngày, buổi chiều, chúng con đã nói với bác sĩ? Carmen cần một trái tim mới, hoặc nó chỉ có 20 ngày để sống?.
Một trái tim?? Ở đâu  tìm thấy một trái tim? Một trái tim???  Thiên Chúa của tôi?
Trong tháng đó, Carmen đã có 15 tuổi? Sau đó là vào thứ sáu, họ đã tìm thấy một nhà cho tim? Carmen đã được mổ và tất cả mọi thứ đều ổn.
Carmen ở lại 15 ngày trong bệnh viện và cha của nó không bao giờ đến để gặp nó? Sau khi các bác sĩ đã cho biết, nó có thể rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, Carmen la lên: "Cha, ở đâu?"?? Con rời phòng với đôi mắt đẫm lệ và con nói với nó? "Hãy đọc thư này là  của cha con . "
Carmen, con gái thân yêu của cha? Khi con đọc bức thư này, con đã được 15 tuổi. Một trái tim có nhịp đập mạnh mẽ trong cơ thể của con.?? Đó là lời hứa mà các bác sĩ đã làm cho cha.? Cha xin lỗi không được ở bên cạnh của con lúc này
Khi cha biết con sẽ chết? "Cha đã quyết định cho con câu trả lời cho câu hỏi của con, con hỏi cha khi con bảy tuổi. Cha quyết định? cho con những món quà lớn nhất thế giới!? cha cho như là một món quà, cả cuộc đời của cha mà không có điều kiện nào
Làm bất cứ điều gì con muốn với ...?? NEW LIFE, MY CARMEN!? cha yêu con? Với tất cả trái tim
Carmen đã khóc cả ngày và đêm ? Ngày hôm sau, cô đã đi đến nghĩa trang và ngồi trên ngôi mộ của cha mình?.. Cô đã khóc? Rất nhiều.


Carmen thì thầm: "Bố?, Bây giờ con có thể hiểu được có bao nhiêu tình yêu của cha cho con ? Và thậm chí nếu con nói với cha như con không thường nói. Cha hiểu bây giờ? Tầm quan trọng của câu nói "I LOVE YOU". Cha , con xin lỗi về sự im lặng của con rất lâu.
 
Hy vọng, những câu chuyện hay nên viết thật từ suy nghĩ hay mình đã thấy từ đời thường, sự chép nháy ai đó rồi thay đổi chút ít nội dung để làm câu chuyện của mình thì thực là quá tệ hại.

Snowynguyen 2011

Tham khảo
http://www.frizou.org/diaporamas/textes/130/130.swf

INTERDIT DE PLEURER !!!!?(Allez, vous êtes capables !)
Ce que vous allez lire, va vous émouvoir!
« Papa, ?combien tu m'aimes ? »
Le jour où notre fille est née, mon mari n’a pas ?senti le grand bonheur. ?Sa déception paraissait,?tellement énorme, plus grande que de vouloir?connaître sa fille.
 Ah! Je voulais un fils, DIEU ! »?Se plaignait mon mari...
Après quelques mois, mon mari s'est laissé captiver?par le
sourire de notre Carmen et par l'innocence?de ses yeux fascinants. C'est alors qu'il commença?à l'aimer à la folie
Son sourire, son visage,?mon mari disait que tout était pour notre belle Carmen!
Un après-midi, on était tous réunis en famille,?c'est alors que Carmen demanda à son père :
Papa, quand j'aurai 15 ans, que vas-tu m'offrir comme cadeau ?
Et son papa lui répondit :?« Mon amour, tu as à peine         7 ans, tu ne crois pas qu’on a encore beaucoup de temps ?pour tes 15 ans ?
Carmen lui répondit :?« Mais papa, tu dis toujours que le temps passe vite...
Carmen, maintenant, avait ses 14 ans.  Elle était le bonheur?de la maison, mais surtout, elle occupait le cœur de son père
Un dimanche, on est parti à la messe.?Carmen a glissé et son père l'a immédiatement rattrapée?pour qu'elle ne tombe pas.?On était déjà assis dans les bancs     de l'église,?on a vu Carmen perdre conscience.??Son papa l'a immédiatement pris et l'a amenée à l'hôpital...
Elle y est restée 10 jours et c'est alors qu'ils nous ont dit que Carmen avait une grave maladie dans son cœur
Des jours ont passé.  Son papa a démissionné de son travail?pour s'occuper de Carmen. Mais, moi sa maman, j'ai?décidé de travailler.  Je ne voulais pas voir Carmen souffrir...
Un matin, encore dans le lit, Carmen demanda à son papa :?« PAPA, les médecins t'ont-ils dit     que j'allais mourir ? »??Son papa répondit :?« Non, mon amour, tu ne vas pas mourir.  Dieu est tellement grand, qu'il ne me laisserait pas perdre?ce que j'ai aimé le plus dans ce monde. »
Carmen demanda à son papa :?« Quand les gens meurent, est-ce qu‘ils vont quelque part ???Est-ce qu'on peut voir sa famille de là haut ???Est-ce qu'un jour on peut revenir ? »
Bon, ma chérie, la vérité c'est que personne n'est encore revenu.?Pourtant, si un jour je meurs, je ne te laisserai pas toute seule.  Là où je serai, je trouverai une manière pour communiquer avec toi. »?Répondit son père
Ce même jour, l'après midi, on a été informé par les médecins?que notre Carmen avait besoin d'un nouveau cœur, sinon elle?n'avait plus que 20 jours à vivre.
Un cœur ???Où j'allais trouver un cœur ???Un cœur ???Où mon Dieu ?
Dans ce même mois, Carmen allait avoir ses 15 ans.?C'est alors que le vendredi, on a trouvé un donneur.?Carmen à été opérée et tout s'est bien passé.
Carmen est restée 15 jours à l'hôpital et son papa n'est jamais venu la voir.??Après, les médecins, ont dit qu'elle pouvait repartir chez-elle.
En arrivant chez-elle, Carmen a crié:?« PAPA, où es-tu ? »??Je suis sortie de la chambre avec     les yeux mouillés et je lui ai dit :??« Prends cette lettre, c'est ton papa qui te la laissée. »
 Carmen, ma chère fille,?quand tu liras cette lettre, tu     devras déjà avoir 15 ans et?un cœur très fort qui bat dans         ton corps.??C’est la promesse que les médecins m'ont faite.?Je suis désolé de ne pas être à tes cotés, en ce moment
Quand j'ai su que t'allais mourir,?j’ai décidé de te donner la réponse         à ta question que tu m'as posée quand t'avais 7 ans. ?J'ai décidé de te donner le plus beau cadeau du monde!?Je te donne, comme cadeau, ma vie entière sans aucune condition
Fais ce que tu veux avec...??VIS TA VIE, MA CARMEN !!??               Je t'aime ?de tout mon cœur
Carmen a pleuré toute la journée, et toute la nuit.??Le jour suivant, elle est partie au cimetière?et s'est assise sur la tombe de son papa. ??Elle a tellement pleuré
Carmen  chuchota :??« Papa, maintenant je peux comprendre combien tu m'aimais?et même si je ne te l'ai pas dit souvent.  Je comprends maintenant?l'importance de dire ‘JE T'AIME’.      Je te demande pardon d'avoir? gardé mon silence tellement de fois.
Si ce message ta ému(e), envoie-le à tes ami(e)s...??Je suis heureuse d'avoir partagé ce message !!!?? 
N'oublie jamais de dire     ?« JE T'AIME !»


Hiệu ứng tuyết rơi