Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường
Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương
Ngày đầu tiên đi học, em nước mắt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi, chao ôi... sao thiết tha (*)
Ngày đầu tiên đi học ngày xưa như thế đó! Chắc cũng cảm giác bồn chồn lắm! Nhưng làm sao nhớ được vì cảm giác đó cách đây mấy chục năm. Còn hôm nay cũng là ngày đâu tiên đi học. Nhưng là một người lớn đi học. Đi học ở một trường mà không ở đất nước mình. Và phải bước một mình đến trường.
Vẫn có cảm giác bồn chồn vì được đi học, đễ được học cái mới. Cái quan trọng nhứt là học để mưu sinh sau này. Ở đây, không chấp nhận bằng cấp của các nước khác đến. Đành phải học lại từ đầu! Cũng chẳng sướng ích gì. Bên cạnh bồn chồn là nhiều lo lắng. Bỡ ngỡ với trường lớp mới. Cách hướng dẫn cho sinh viên cũng hoàn toàn khác. Quan trọng nhứt là ngôn ngữ. Mang tiếng là đã đi làm hơn chục năm trong môi trường phải sử dụng tiếng Anh, nhưng cũng không nghe được hết giáo viên hướng dẫn. Cuối giờ học, phải đến “tỉ tê” với hướng dẫn, như là lặp lại những gì họ nói. Như là để xác nhận mình nghe đúng và đủ. Nhưng phải công nhận cảm giác được đi học rất thích thú. Mình như trẻ lại. Mặc dù không những mình thuộc loại “có tuổi” trong lớp mà còn lớn tuổi hơn cô giáo hướng dẫn! Nhưng không sao, với sự siêng năng của mình, mọi thứ đều qua được hết! Không những vậy, mà còn giỏi là đằng khác!.
Ngày thứ hai đến trường trễ, đành phải ngồi phía sau cùng của lớp. Từ phía dưới lớp dòm lên thấy hai cái đầu đen. Tức là hai cái đầu có tóc đen. Mừng quá, nếu không phải là người Việt mình thì cũng là dân Châu Á.
Như vậy nếu chơi với nó thì sẽ có những phong tục tập quán gần với mình hơn là các dân tộc khác. Và mình cũng dễ nói chuyện với nhau. Nhưng không, khi cái đầu đen đó quay lại, một Spanish Eyes đẹp hút hồn. Không thể là người Á Châu được. Thì ra các nàng đi học có thể nhuộm tóc từ đen sang vàng, từ vàng sang đen hay bất cứ màu gì thích. Chưa nói nhuộm tóc highlight. Còn cái đầu đen còn lại là người Jamaica. Chỉ còn cách kết bạn với dân bản xứ hay chọn giải pháp im lặng không chơi với ai.
Trường tôi học thuộc loại trường ….xã! Vì nếu đánh giá theo quy mô của các thành phố lớn của nước hay các trường có tiếng trên thế giới của nước này là Yale, Howard, Michigan thì trường này nhỏ xíu. Nên nói theo kiểu mình, trường này còn nhỏ hơn trường làng!! Tuy nói là trường nhỏ, nhưng từ chổ đậu xe phải mất khoảng năm phút đến tòa nhà đầu có lớp học của ngày hôm đó. Nghe nói bãi đâu xe có thể chứa đến bảy trăm năm mươi xe, không biết có đúng không? Còn nếu học giữa hai lớp mà khác tòa nhà, thì lại mất thời gian di chuyển. Tôi mới được biết khuôn viên của trường là một trăm mười mẫu Tây, với hai tòa nhà, mỗi tòa nhà rộng 80,000 square foot. Đối với tôi trường này lớn lắm. Trường đầu tiên đi học ở đây mà. Nói về cách ăn mặc của sinh viên, thì cũng giống như trên phim ảnh. Tức là rất thoải mái. Mặc dù mới vô học kỳ của khóa mùa thu, nhưng vì vẫn còn là thời tiết của cuối hè, nên ai cũng mặc đồ mát mẻ, quần short, áo hai dây, dép kẹp…. Nhưng tôi sợ nắng làm hư da vốn dĩ đã xấu xí của tôi, nên tôi che kín mít. Tôi không dám mặc quần ngắn, chỉ mặc áo tay dài và cả đội nón rộng vành. Có lẽ tôi là người duy nhứt đội nón trong trường. Tôi đã không giống ai trong trường. Nhưng không ai quan tâm. Mình có thể ăn bận thế nào cũng được. Tôi thấy có người mặc quần áo như đồ …. ngủ đến trường! Cũng không sao. Và lần kia, tôi thấy một cô cũng đội nón rộng vành đi trong sân trường. Với cách mặc quần áo, tôi đoán là người Việt. Chắc cô ta cũng sợ nắng như tôi! Nhưng cũng không có dịp để làm quen. Số học sinh Việt ở đây đếm được bằng đầu ngón tay. Vì tỷ lệ phần trăm của người Việt Nam ở thành phố này chỉ có 0.46 (Theo tài liệu thống kê năm 2000). Đa phần là người da trắng.
Ngày qua ngày, bận rộn với bài vở, so với ngày đầu tiên học ở trường này, tôi đã yêu trường hơn. Chứ không cảm thấy thênh thang vì trường rộng. Và không còn cảm thấy chơi vơi khi đến trường nữa. Hơn nữa, tôi đã tìm thấy niềm vui khi đến lớp. Đó là vì những con A+ của điểm cao nhứt trong cách tính điểm ở đây. Hy vọng với cái đà học này, tôi có thể làm nên một cái trò trống gì đó sau này!.
Lưu Thanh Lịch Fresno Trung Thu 2011
(*) Nguyễn Ngọc Thiện