Cha mẹ sinh ta ra, dạy
cho ta lễ giáo trần gian, học làm người tốt có ích cho gia đình hay xa hơn là
xã hội, hay mang chút tiếng tăm cho dòng họ vv và vv.
Thế nhưng không phải ai
cũng được dạy dỗ cặn kẽ những điều này, do trình độ điều kiện hoàn cảnh ta được
sinh ra…
Sư thanh tịnh không phải
ai cũng được giáo huấn từ cha mẹ mà ra, cha mẹ không dạy ta lui về với chính ta
chính sự thanh tịnh từ khi lọt lòng, từ
quang trong những đứa trẻ dần mất đi từ khi ta lớn lên trưởng thành, sự ham
muốn và dục vọng ngày càng lớn hơn, rồi ta tự đánh mất đi cái bản năng ngây ngô, tự nhiên hồn nhiên và từ quang tốt đẹp ấy cũng dần thay đổi theo thời gian, vì ta tự đánh mất từ những
gì xảy ra xung quanh mình.
Có ai đó mai mắn được
sinh ra từ cha mẹ đã chuẩn bị trước cho ta mọi thứ từ lễ giáo cuộc sống, rồi sự
giáo dục xã hội và trở về thanh tịnh chính mình, có mấy ai?! Hay tự bản thân nó
thanh tịnh từ thuở lọt lòng đó là con số nhỏ nhoi trong xã hội này.
Phàm tâm sinh ra cho rằng
mình biết mọi thứ do mình đã được tôi luyện từ giảng đường hay xã hội. Thế nhưng
điều gì chúng ta cũng chỉ biết một ít, cái gì cũng biết không tường tận nhưng
thích cho mình là uyên thâm?! Con người sinh ra từ bản ngã phàm trần nhiều tham
vọng thích mọi thứ theo ý muốn của mình, thích làm phiền người xung quanh, không
tự cứu lấy chính mình, không tự tôi luyện khi có cơ mai được nhận thức, thích
mang sự hiểu biết nhỏ nhoi ra phô trương trước mọi người, thích mang lý do nào
đó để tự mình lui về với cái sẵn có tự nhiên trong mình là thiếu siêng năng tôi
luyện. Phàm ngã thích nói hơn làm.
Ta sinh ra từ không mà có tất cả từ vật lộn chống chọi với cuộc sống hàng ngày, rồi ta lại
trở về không được những hạt cát chôn
vùi mà ta giẫm đạp nó hàng ngày.
Điều khó nhất là nói dễ hơn làm, cái làm cho ta sợ nhất
là người làm trong siêng năng và nghiêm túc, kẻ nói luyên thuyên chỉ là điều
sáo rỗng mà thôi.
Con
đường trước mặt chông chênh khó nhọc, phải tôi luyện nhiều và nhiều hơn, học
nhiều và nhiều hơn từ những mai mắn ta nhận thức, để được tốt hơn ở ngày mai thoát
ra sự đau khổ tâm thân mà ta có từ xa xăm mang đến hay từ ta mà ra.
Chơn ngã
được tôi luyện nghiêm túc và lý trí sắc đá sẽ mang lại niềm vui cho phàm tâm,
nó cuốn hút ta như lực nam châm khó rời vì từ tâm trong họ. Nếu phàm ngã được
cơ hội thức tâm cố gắng điêu luyện nó vì thượng đế trong ta đã có cơ hội trỗi dậy,
rồi từ tâm trong ta sẽ sáng, không gì có thể đánh đổi dù có vạn kim cương cũng
chỉ là hư vô.
Snowynguyen herfst 2015