Nó từ suy nghĩ cao thượng,
bao dung và vị tha, muốn hướng mọi sự việc từ phàm trần và đưa nó đến chơn tâm
cho nhẹ nhàng thanh thãn, điều này không phải dễ, ví như bay lên tận chín tầng
mây không được chấp cánh, điêu luyện.
Phàm trần ai cũng mang
trong mình sự cân nhắc cho mọi việc, làm gì cũng nghĩ tại sao phải làm?! Liệu
nó mang lợi ích cho mình chăng? Sợ rồi làm mà chẳng được gì như công dã tràng
mà dân gian thường nói
Công em bắt tép nuôi cò
Cò ăn cò lớn cò dò cò
bay?!
Như chim mang gánh nặng
ngàn vàng bay qua biển khổ đời thường rồi rơi vào đấy, đó là sự trần tục mọi việc cưu mang, mang
trong mình sự nặng trược thế gian, nhiều khổ lụy tình tiền duyên nghiệp. Biển khổ nặng nhất là tình khó qua, tiền
cho ta sự tham muốn thống trị mọi thứ. Nếu không có nó ta sẽ khổ hay ta phải
mang nó ra đối chọi xung quanh mình, để được gì chăng?!
Chung qui con người vướng
phải phàm tâm, sự khó khăn xung quanh từ ta mà ra, sự buồn phiền cũng thế, cố gắng
vượt qua mọi thứ, hãy cho nó vào chơn tâm, vào sự thanh nhẹ quảng đại bao dung,
nó giúp ta nhẹ nhàng hơn, ta phải học những bài học khó nhất mà trường đời cho
ta, trở về thanh tịnh với chính ta, chắc chắn ta sẽ nhận ra chân tướng của
nó rõ ràng hơn. Hướng về chính mình đó là thượng đế trong tâm ta, tình yêu bao
dung quảng đại nó sẵn có từ khi ta mới chào đời.
Khi ấy chơn tâm ta nhẹ
nhàng làm việc gì cũng nhẹ nhàng, khi ấy
Công em bắt tép nuôi cò
Cò ăn cò lớn cò lên thiên
đàng
Ta thấy vui hơn không vướng
bận không rúc mắc nào trong tâm, khi ta bỏ công vào điều gì đó, vì điều đó có ích cho ít nhất một người, nó làm cho
vạn sinh linh trong ta vui theo, cho cuộc sống tinh thần ta khoan khoái an lạc,
có gì mua được chăng?!
Snowynguyen Automne 2015