Saturday, August 11, 2012

CHÚ CUỘI TRỜI TÂY






Trời Tây chẳng giống trời Ta, ngày rằm của xứ ta cũng thế chẳng rơi vào ngày dương lịch, nên khi trời bên ta trăng tròn bên này nó tối hu.

Nhưng khi trời Tây trăng tròn trời Ta thì ngược lại, con người cũng thế sang Tây rồi cũng đổi thay chẳng bao giờ mới biết thương nhau, và cứ đấu đá nhau hoài mà ai kia chứ, đấu đá rồi mất bạn mất bè, tự cô lập mình với thế giới xung quanh, chửi nhau rom rã mà chửi ai kia chứ cũng bạn bè mình, tự nhiên mang bạn bè ra tìm cái gì đó để mà chửi rũa, chẳng biết thêm bớt kí lô nào không?, mà quên rằng bên trời Ta kia còn có em út mình, có ảnh hưởng gì cho họ không nếu bên kia trời lớn Ta mà biết được, chắc em mình cũng mất hết chức quyền, cái suy nghĩ nhỏ hẹp quá.

Họ cố tình mang đến cho bạn bè sự khó xử và đặt họ ở một chỗ đứng khó xử, chẳng biết gì đâu và lý tưởng gì và quan niệm gì theo ai và tại sao phải làm những chuyện vô bỗ trong diễn đàn trường học để bạn bè mất nhau, sao họ không tìm chỗ nào tốt hơn để làm mà mang vào mái trường trong sạch kia những vết bẩn. Nhưng chú cuội Tây này tâm lúc nào cũng tốt vì là thần tượng trong dân gian, khi trăng nó méo mó thì chú cuội cũng hết đẹp rồi, vầng trăng lại phải khác trời quê ta, nhìn lên trời thấy ánh trăng kia mà nhớ về quê cũ, nhớ cha nhớ mẹ, cha ra đi nhưng mẹ vẫn còn đó, già nua, tóc bạc màu. Ngày lễ Vu Lan ta còn mẹ, trăng vẫn tròn bên trời Ta thế nhưng trời Tây thì mất hẳn trăng tròn ngày Vu Lan.

Sự khác nhau trời Ta Tây là thế, ngồi thơ thẩn ngắm nhìn bầu trời thiếu ánh trăng mà nghĩ về lòng người, gần như thế nhưng nó xa dịu vợi. Mất đi một người bạn, vì tự anh tách ra khỏi bạn bè, chứ chẳng ai bỏ anh, thương anh vì nghĩ anh như người nhà, rồi lập trường anh không vững trước những gì hoa mắt rồi theo người này kẻ nọ bắt bạn bè phải theo.

Nhưng bù vào, đồng hương đồng trường bậc sư phụ đàn anh cho vào những vầng thơ vui vẻ, chẳng đi vào đề nhưng cũng thấy vui vui

Xưa thì tình lỡ mới đi tu,
Lan phải lân la ở cổng chùa,
Kinh kệ ngân nga tìm quên lãng,
Thật tình nàng chẳng muốn đi tu,

Thời nay rủng rỉng vài ba xị,
Tìm cảnh non bồng để lãng du,
Chẳng phải buồn tình mà lẫn trốn,
Thật tình công việc quá lu bu...hahaha

Vân Nguyễn Nam Cali 2012 

Vì anh là Thầy Sĩ nên lúc nào cũng ra thơ, thơ lúc nào cũng có, bất cứ nơi đâu nhưng phải vô mấy xị. Anh cũng ở trời Tây nhưng lòng không đổi thay, không nghiêng không ngã, nhưng khi tửu vào anh mới ngã nghiêng. Anh không bắt bạn bè phải theo anh, anh chỉ sáng tác và sáng tác, vô tư và vô tư, vì đối với anh mình cũng già rồi đâu còn sức lực mà chống đối mà ngã nghiêng.

Những người bạn thực sự là thế, dù ở trời nào cũng thế chẳng thay đổi, chú cuội cũng thế cũng ngồi đó bên gốc đa, chỉ khác có điều hôm nay trời Tây mai chạy qua trời Ta, làm bên nghĩa bên tình phải chọn một bên chạy qua bên này rồi chạy tới bên kia cho vẹn tròn và thắp sáng bầu trời.

Cám ơn trời cho anh những vầng thơ lai láng, có sức để làm thơ để lại sau này những kiệt tác thơ bất hủ.


Snowynguyen Summer 2012
Hiệu ứng tuyết rơi