Trên đời ai cũng thế, không ai thương mình bằng bản thân
mình thương mình và ngược lại, không ai thương họ bằng chính họ thương họ.
Dân gian thường nói
Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau
đến quả bồ hòn cũng vuông
Thực tế không ai thương người khác hơn bản thân họ, nói
thì nói vậy chứ thực tế đúng chăng?! Mình thương mình chưa đủ vì mình chạy theo
ngoại cảnh quá nhiều, chỉ biết làm sao giàu hay giỏi như người khác, để được
cho xung quanh biết đến mình, quên lấy chính mình không biết thương thân mình,
cho thân xác làm tơi tã, cuối cùng thì được gì chăng? Thân xác thì mang bệnh
tật từ những điều không cần thiết mang vào thân. Thay vì thương lấy thân mình
chăm sóc cho phần hồn ấy nhẹ nhàng hơn bớt động loạn hơn, lui về với thanh
tịnh, họa chăng tìm ra được bản thân mình từ thanh tịnh và tình thương, hãy tin
tưởng mọi thứ ta có thể làm được, mọi thứ đến và đi đều do sự sắp đặt có trật
tự, kỳ điệu của Thượng Đế mà ta lãng quên nó đã sẵn có.
Không thương lấy thân mình, lúc nào cũng cầu mong điều gì
đó từ ông Trời, mà quên tìm đến ông ấy, làm sao ông ấy xuất hiện, vái trời vái phật. Khi trong tâm không
thực hành và nghĩ đến ông ấy sao ông Trời hay ông Phật đến với mình?!
Khó khăn bệnh hoạn lúc nào cũng mong Trời mong Phật giúp
mình, thế lúc còn khỏe mạnh hãy tìm đến và nghĩ đến ông ấy, chắc chắn rằng ông
Trời, ông Phật trong ta không bao giờ bỏ ta.
Hãy tập cho vạn linh trong ta không lười biếng, cho chúng
có thói quen tốt như sự từ bi và sáng suốt sẵn có, đừng để nó bị lu mờ do tánh hư tật xấu từ nhiều nhiều năm tháng qua.
Khi ta trần trược mọi việc đến rất khó khăn vì ta không
hiểu đó là bài học là nghiệp đến từ trong nhiều kiếp và quá khứ mình phải trả.
Muốn hiểu tốt hơn mọi sự việc đến và đi theo định luật Trời định hãy tìm đến
ông ấy, ông ấy rất gần nếu ta hiểu và rất xa nếu ta không hiểu điều này. Khi
mai mắn đến với ta đều do ông Trời cho
mà ta có, hưởng được những mai mắn này
là do phúc đức từ xưa mang đến, nhưng khi ta không thể tận hưởng hết chúng,
chắc chắn rằng do ta đã lãng phí quá nhiều thứ mà ông Trời ân ban, phá hủy nó
nhanh chóng hơn ta tưởng. Hãy quí lấy thân xác khó khăn lắm mới được tạo thành
này.
Nhơn nhơn giai thành Phật
(Lời Thiền sư Lương Sĩ Hằng)
Ai ai cũng có thể thành Phật, vì Phật cũng là nhân tại
thế, có điều khác là Phật tu đã quá nhiều nghìn kiếp mà đạt, hãy theo bước chân
của ngài mà đi, lấy bài học mà nhắm đến nếu ta hiểu rằng khi ta hiểu được chút
ít tâm đạo, thì ông Trời cũng sẽ gửi cho ta nhiều món quà quí giá và ta sẽ phải
đón nhận mà học hỏi và tiến hóa theo những gì Phật đã làm. Không kỳ thị với
chính bản thân mình, không nên cho rằng mình không làm được, tất cả là do ý chí
mà thôi, dù ít hay nhiều mình cũng có chút ít quà mang theo khi ra đi.
Một ngày thiên đàng bằng một năm thế gian, một ngày thế gian bằng một năm
địa ngục.
Hãy chọn cho mình hướng đi mà theo những bước chân ngài
đã làm. Chúng ta sẽ làm được, với bi trí dũng và tự tin với chính mình. Hãy
thương lấy chính mình, cho thân xác làm việc đúng chừng mực, cho hồn được thanh
tịnh để tìm ra chính mình và
tìm được vía của mình. Hãy thương lấy vía, vì vía đã cực khổ nhiều năm qua mà
không được tu tập đúng mức, chỉ tham trần tục rước những trần trược xung quanh,
rồi quên lấy mình, quên là mình còn có vía. Đừng cho tánh hư tật
xấu nó có cơ hội làm chủ phần sáng suốt là phần hồn của chính mình, phần hồn trở về vị trí tự chủ và điều
khiển tánh vía của mình.
Mình có thương họ thì đâu bằng họ thương chính họ và có
lo cho họ cũng không bằng chính họ lo cho họ.
Khi mình ra đi tự mình lo cho mình đâu ai lo cho mình
được, khi bệnh hoạn xảy đến đâu ai thấu hiểu và hứng chịu nỗi đau thể xác của
mình bằng chính mình. Tự mình cứu độ mình để cố đạt được di thiện tối lạc.
Chúng ta sẽ làm được như câu nói
Hãy tu hành thực sự, có tu là có hành để tìm được nguyên căn sẵn có từ
thanh tịnh và tình thương.
Hạnh phúc là chính mình hiểu lấy mình.
(Lời Thiền sư
Lương Sĩ Hằng)
Snowynguyen le printemps 2016