tag:blogger.com,1999:blog-73697006167919667432024-03-14T00:45:45.040-07:00COMPATRIOTUnknownnoreply@blogger.comBlogger299125tag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-3713995997610950152016-06-13T10:40:00.000-07:002016-06-13T10:43:51.944-07:00THƯƠNG AI HƠN HỌ THƯƠNG MÌNH HƠN AI<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhu9oRh4Q7WhHDLW529tZphm5WWJKVDgrNmz5i6AX0SIK88L6RH_CHILp3msUrFSnDrCEWilotr7xKfJfsKCY5bnRXoa2JespN-vdkj_N9usBx-9u2lPIV1HE4q5u90NUdvfzDg5dojWp2h/s1600/maxresdefault.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhu9oRh4Q7WhHDLW529tZphm5WWJKVDgrNmz5i6AX0SIK88L6RH_CHILp3msUrFSnDrCEWilotr7xKfJfsKCY5bnRXoa2JespN-vdkj_N9usBx-9u2lPIV1HE4q5u90NUdvfzDg5dojWp2h/s400/maxresdefault.jpg" width="400" /></a></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Trên đời ai cũng thế, không ai thương mình bằng bản thân
mình thương mình và ngược lại, không ai thương họ bằng chính họ thương họ.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Dân gian thường nói</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<i><span lang="VI" style="background: white; font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14pt;">Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau
đến quả bồ hòn cũng vuông</span></i><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Thực tế không ai thương người khác hơn bản thân họ, nói
thì nói vậy chứ thực tế đúng chăng?! Mình thương mình chưa đủ vì mình chạy theo
ngoại cảnh quá nhiều, chỉ biết làm sao giàu hay giỏi như người khác, để được
cho xung quanh biết đến mình, quên lấy chính mình không biết thương thân mình,
cho thân xác làm tơi tã, cuối cùng thì được gì chăng? Thân xác thì mang bệnh
tật từ những điều không cần thiết mang vào thân. Thay vì thương lấy thân mình
chăm sóc cho phần hồn ấy nhẹ nhàng hơn bớt động loạn hơn, lui về với thanh
tịnh, họa chăng tìm ra được bản thân mình từ thanh tịnh và tình thương, hãy tin
tưởng mọi thứ ta có thể làm được, mọi thứ đến và đi đều do sự sắp đặt có trật
tự, kỳ điệu của Thượng Đế mà ta lãng quên nó đã sẵn có.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Không thương lấy thân mình, lúc nào cũng cầu mong điều gì
đó từ ông Trời, mà quên tìm đến ông ấy, làm sao ông ấy xuất hiện, <i>vái trời vái phật</i>. Khi trong tâm không
thực hành và nghĩ đến ông ấy sao ông Trời hay ông Phật đến với mình?!</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Khó khăn bệnh hoạn lúc nào cũng mong Trời mong Phật giúp
mình, thế lúc còn khỏe mạnh hãy tìm đến và nghĩ đến ông ấy, chắc chắn rằng ông
Trời, ông Phật trong ta không bao giờ bỏ ta.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Hãy tập cho vạn linh trong ta không lười biếng, cho chúng
có thói quen tốt như sự từ bi và sáng suốt sẵn có, đừng để nó bị lu mờ do tánh hư tật xấu từ nhiều nhiều năm tháng qua.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Khi ta trần trược mọi việc đến rất khó khăn vì ta không
hiểu đó là bài học là nghiệp đến từ trong nhiều kiếp và quá khứ mình phải trả.
Muốn hiểu tốt hơn mọi sự việc đến và đi theo định luật Trời định hãy tìm đến
ông ấy, ông ấy rất gần nếu ta hiểu và rất xa nếu ta không hiểu điều này. Khi
mai mắn đến với ta đều do ông Trời cho
mà ta có, hưởng được những mai mắn này
là do phúc đức từ xưa mang đến, nhưng khi ta không thể tận hưởng hết chúng,
chắc chắn rằng do ta đã lãng phí quá nhiều thứ mà ông Trời ân ban, phá hủy nó
nhanh chóng hơn ta tưởng. Hãy quí lấy thân xác khó khăn lắm mới được tạo thành
này.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<i><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Nhơn nhơn giai thành Phật</span></i><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">(Lời Thiền sư Lương Sĩ Hằng)</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Ai ai cũng có thể thành Phật, vì Phật cũng là nhân tại
thế, có điều khác là Phật tu đã quá nhiều nghìn kiếp mà đạt, hãy theo bước chân
của ngài mà đi, lấy bài học mà nhắm đến nếu ta hiểu rằng khi ta hiểu được chút
ít tâm đạo, thì ông Trời cũng sẽ gửi cho ta nhiều món quà quí giá và ta sẽ phải
đón nhận mà học hỏi và tiến hóa theo những gì Phật đã làm. Không kỳ thị với
chính bản thân mình, không nên cho rằng mình không làm được, tất cả là do ý chí
mà thôi, dù ít hay nhiều mình cũng có chút ít quà mang theo khi ra đi.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<i><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Một ngày thiên đàng bằng một năm thế gian, một ngày thế gian bằng một năm
địa ngục.</span></i><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Hãy chọn cho mình hướng đi mà theo những bước chân ngài
đã làm. Chúng ta sẽ làm được, với bi trí dũng và tự tin với chính mình. Hãy
thương lấy chính mình, cho thân xác làm việc đúng chừng mực, cho hồn được thanh
tịnh để tìm ra chính mình<span style="background-color: white;"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;"> </span></span>và
tìm được vía của mình. Hãy thương lấy vía, vì vía đã cực khổ nhiều năm qua mà
không được tu tập đúng mức, chỉ tham trần tục rước những trần trược xung quanh,
rồi quên lấy mình, quên là mình còn có vía. Đừng cho <i>tánh hư tật
xấu </i>nó có cơ hội làm chủ phần sáng suốt là <i>phần hồn</i> của chính mình, phần hồn trở về vị trí tự chủ và điều
khiển tánh vía của mình.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Mình có thương họ thì đâu bằng họ thương chính họ và có
lo cho họ cũng không bằng chính họ lo cho họ.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Khi mình ra đi tự mình lo cho mình đâu ai lo cho mình
được, khi bệnh hoạn xảy đến đâu ai thấu hiểu và hứng chịu nỗi đau thể xác của
mình bằng chính mình. Tự mình cứu độ mình để cố đạt được <i>di thiện tối lạc</i>.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Chúng ta sẽ làm được như câu nói</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<i><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Hãy tu hành thực sự, có tu là có hành để tìm được nguyên căn sẵn có từ
thanh tịnh và tình thương.</span></i><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<i><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Hạnh phúc là chính mình hiểu lấy mình</span></i><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">.</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;"> (Lời Thiền sư
Lương Sĩ Hằng)</span><span lang="VI"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt;">Snowynguyen le printemps 2016</span><o:p></o:p></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 8.0pt; text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-65056203700699203192015-11-13T11:09:00.002-08:002015-11-14T01:48:08.308-08:00PHÀM NGÃ<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEinow3zOIVxz8hr9pxPPMX7-yBwMnw4cbFxoioc0XXUI6Gs5RhPUCC3MeihFp6_CJWCwTfm17_fTAigPD0b2l3klOfTRpVwjb72K8129L8w_k1SnNVEnOv7BgqTwfLA6Kq63tfIa7fT1TkQ/s1600/12022013150825-nguon+goc+vu+tru.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="270" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEinow3zOIVxz8hr9pxPPMX7-yBwMnw4cbFxoioc0XXUI6Gs5RhPUCC3MeihFp6_CJWCwTfm17_fTAigPD0b2l3klOfTRpVwjb72K8129L8w_k1SnNVEnOv7BgqTwfLA6Kq63tfIa7fT1TkQ/s400/12022013150825-nguon+goc+vu+tru.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Cha mẹ sinh ta ra, dạy
cho ta lễ giáo trần gian, học làm người tốt có ích cho gia đình hay xa hơn là
xã hội, hay mang chút tiếng tăm cho dòng họ vv và vv.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Thế nhưng không phải ai
cũng được dạy dỗ cặn kẽ những điều này, do trình độ điều kiện hoàn cảnh ta được
sinh ra… <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Sư thanh tịnh không phải
ai cũng được giáo huấn từ cha mẹ mà ra, cha mẹ không dạy ta lui về với chính ta
chính sự thanh tịnh từ khi lọt lòng, <i>từ
quang</i> trong những đứa trẻ dần mất đi từ khi ta lớn lên trưởng thành, sự ham
muốn và dục vọng ngày càng lớn hơn, rồi ta tự đánh mất đi cái bản năng ngây ngô, <i>tự nhiên hồn nhiên</i> và từ quang tốt đẹp ấy cũng dần thay đổi theo thời gian, vì ta tự đánh mất từ những
gì xảy ra xung quanh mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Có ai đó mai mắn được
sinh ra từ cha mẹ đã chuẩn bị trước cho ta mọi thứ từ lễ giáo cuộc sống, rồi sự
giáo dục xã hội và trở về thanh tịnh chính mình, có mấy ai?! Hay tự bản thân nó
thanh tịnh từ thuở lọt lòng đó là con số nhỏ nhoi trong xã hội này. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Phàm tâm sinh ra cho rằng
mình biết mọi thứ do mình đã được tôi luyện từ giảng đường hay xã hội. Thế nhưng
điều gì chúng ta cũng chỉ biết một ít, cái gì cũng biết không tường tận nhưng
thích cho mình là uyên thâm?! Con người sinh ra từ bản ngã phàm trần nhiều tham
vọng thích mọi thứ theo ý muốn của mình, thích làm phiền người xung quanh, không
tự cứu lấy chính mình, không tự tôi luyện khi có cơ mai được nhận thức, thích
mang sự hiểu biết nhỏ nhoi ra phô trương trước mọi người, thích mang lý do nào
đó để tự mình lui về với cái sẵn có tự nhiên trong mình là thiếu siêng năng tôi
luyện. Phàm ngã thích nói hơn làm.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Ta sinh ra từ <i>không</i> mà <i>có </i>tất cả từ vật lộn chống chọi với cuộc sống hàng ngày, rồi ta lại
trở về <i>không</i> được những hạt cát chôn
vùi mà ta giẫm đạp nó hàng ngày.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Điều khó nhất là <i>nói dễ hơn làm</i>, cái làm cho ta sợ nhất
là người làm trong siêng năng và nghiêm túc, kẻ nói luyên thuyên chỉ là điều
sáo rỗng mà thôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14pt; line-height: 107%;">Con
đường trước mặt chông chênh khó nhọc, phải tôi luyện nhiều và nhiều hơn, học
nhiều và nhiều hơn từ những mai mắn ta nhận thức, để được tốt hơn ở ngày mai thoát
ra sự đau khổ tâm thân mà ta có từ xa xăm mang đến hay từ ta mà ra. <i><o:p></o:p></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<i><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 94.5pt; text-align: justify;">
<i><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Chơn ngã</span></i><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">
được tôi luyện nghiêm túc và lý trí sắc đá sẽ mang lại niềm vui cho phàm tâm,
nó cuốn hút ta như lực nam châm khó rời vì từ tâm trong họ. Nếu phàm ngã được
cơ hội thức tâm cố gắng điêu luyện nó vì thượng đế trong ta đã có cơ hội trỗi dậy,
rồi từ tâm trong ta sẽ sáng, không gì có thể đánh đổi dù có vạn kim cương cũng
chỉ là hư vô. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Snowynguyen herfst 2015<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-47454912499619279832015-11-03T10:42:00.000-08:002015-11-03T11:11:14.104-08:00CHƠN TÂM<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjDihCvPiJMJq_BJqZnsugOxcZtoUPAz79w8hZaQ0BpNmRdgLXWGVy4QMZsXhgdIBLX9BvtmXYzN92K84UErK0Zrwcml5N4iWXf2R1lu4uD6ncuYVWDgMxYvwEEFSfGgsSDtWPMpGkQAKnT/s1600/1420084329675_500.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjDihCvPiJMJq_BJqZnsugOxcZtoUPAz79w8hZaQ0BpNmRdgLXWGVy4QMZsXhgdIBLX9BvtmXYzN92K84UErK0Zrwcml5N4iWXf2R1lu4uD6ncuYVWDgMxYvwEEFSfGgsSDtWPMpGkQAKnT/s400/1420084329675_500.jpg" width="400" /></a></div>
<br />
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Nó từ suy nghĩ cao thượng,
bao dung và vị tha, muốn hướng mọi sự việc từ phàm trần và đưa nó đến chơn tâm
cho nhẹ nhàng thanh thãn, điều này không phải dễ, ví như bay lên tận chín tầng
mây không được chấp cánh, điêu luyện.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Phàm trần ai cũng mang
trong mình sự cân nhắc cho mọi việc, làm gì cũng nghĩ tại sao phải làm?! Liệu
nó mang lợi ích cho mình chăng? Sợ rồi làm mà chẳng được gì như công dã tràng
mà dân gian thường nói<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Công em bắt tép nuôi cò<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Cò ăn cò lớn cò dò cò
bay?!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Như chim mang gánh nặng
ngàn vàng bay qua biển khổ đời thường rồi rơi vào đấy, đó là sự trần tục mọi việc cưu mang, mang
trong mình sự nặng trược thế gian, nhiều khổ lụy <i>tình tiền duyên nghiệp</i>. Biển khổ nặng nhất là tình khó qua, tiền
cho ta sự tham muốn thống trị mọi thứ. Nếu không có nó ta sẽ khổ hay ta phải
mang nó ra đối chọi xung quanh mình, để được gì chăng?!</span><o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Chung qui con người vướng
phải phàm tâm, sự khó khăn xung quanh từ ta mà ra, sự buồn phiền cũng thế, cố gắng
vượt qua mọi thứ, hãy cho nó vào chơn tâm, vào sự thanh nhẹ quảng đại bao dung,
nó giúp ta nhẹ nhàng hơn, ta phải học những bài học khó nhất mà trường đời cho
ta, trở về thanh tịnh với chính ta, chắc chắn ta sẽ nhận ra chân tướng của
nó rõ ràng hơn. Hướng về chính mình đó là thượng đế trong tâm ta, tình yêu bao
dung quảng đại nó sẵn có từ khi ta mới chào đời. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Khi ấy chơn tâm ta nhẹ
nhàng làm việc gì cũng nhẹ nhàng, khi ấy<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Công em bắt tép nuôi cò<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Cò ăn cò lớn cò lên thiên
đàng</span><o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Ta thấy vui hơn không vướng
bận không rúc mắc nào trong tâm, khi ta bỏ công vào điều gì đó, vì điều đó có ích cho ít nhất một người, nó làm cho
vạn sinh linh trong ta vui theo, cho cuộc sống tinh thần ta khoan khoái an lạc,
có gì mua được chăng?!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 106%;">Snowynguyen </span><span style="font-size: 18.6667px; line-height: 19.7867px;">Automne</span><span style="font-size: 14pt; line-height: 106%;"> 2015<o:p></o:p></span></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-29142071867900904182015-10-20T03:13:00.002-07:002015-12-29T01:22:56.531-08:00KHÔNG MANG THEO<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgItQictKCtAWDtkSOyDNHXZ_Y72ONiXFFVeJigZzkawKwinlYTDYi1ey6p2kS4hvjGuRVUWJAGfcVxUHNpcEhsnz7dGNJKNYVhQqOjIcsfxheJtKn4lXvq12BMg4n8Xl0Nmt9pkTOxoH2h/s1600/images.jpe" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgItQictKCtAWDtkSOyDNHXZ_Y72ONiXFFVeJigZzkawKwinlYTDYi1ey6p2kS4hvjGuRVUWJAGfcVxUHNpcEhsnz7dGNJKNYVhQqOjIcsfxheJtKn4lXvq12BMg4n8Xl0Nmt9pkTOxoH2h/s400/images.jpe" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Bài học Ông Trời cho mọi
người qui chung là sự khổ đau rồi đến hạnh phúc khi thức tâm, hạnh phúc không
vĩnh cữu, vật chất không mang theo khi ta ra đi. Tâm thức là điều cốt yếu cần
chăm sóc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin;">Hạnh phúc đang có không từ ta tạo ra, sự phồn vinh ta nắm không từ sự
thông minh giỏi giang mà có. </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 12pt; line-height: 107%;">Mọi thứ chủ yếu là từ ông
trời mà ra, sự sắp đặt huyền diệu, khó ai cưỡng lại. Sự tranh giành, đua đòi,
tranh đấu… Cũng chỉ trở về không, điều mang theo cho mỗi chúng ta là tâm thức
nhận biết sự huyền diệu từ ông trời cho ta, phải biết chăm sóc lấy chính mình,
yêu thương thân mình, không ai yêu mình bằng bản thân mình. Nói yêu ai đó mà sợ
mất mát đi điều gì đó thì không nên nói ra, muốn chăm sóc ai đó mà bản thân
mình không tự chăm sóc cho mình, mang thêm phiền muộn, khổ lụy thân, không tha
thứ yêu thương, cho xung quanh mình chỉ rước vào tâm thức mình ngoại cảnh không
thanh tịnh làm cho thân mình cứ suy tư đau khổ hay bực bội khó tả… Đó từ tâm thức
mình mà thôi, yêu thương thân mình không mang vào sự lụy phiền, tranh đua ngoại
cảnh, điều hạnh phúc vui vẻ sẽ mang vào cho ta sự khỏe mạnh, vui sống tránh nhiều
bệnh tật từ ta mang vào chính ta.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Khi ra đi mang theo gì?! Chẳng
điều gì cả duy nhất là tâm thức ta sáng với sự thiêng liêng từ ta mà ra, trở về
với chính ta, yêu thương thân ta, vật chất trước mắt chỉ cho ta màu sắc không
mang theo và cho ta mất đi sự thanh tịnh trong tâm hồn, không gì quí hơn sức khỏe
ta mạnh mẽ từ những điều vui sống xung quanh mình, đó là điều duy nhất mang
theo khi ra đi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Ai cũng có bài học của
riêng mình, hành trang mang theo là hướng về nơi mà ta nghĩ là không, nhưng nó
hiện hữu chỉ có điều ta có nhận thấy nó không nếu ta không trở về với chính
mình, đó là sự thanh bình trong tâm trí, Phật trong ta, mọi người đều là tâm Phật
chỉ có điều không ai nhận thấy nó khi bản thân mình quá chạy theo xung quanh
mình, mà quên đi mình đang hiện hữu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Mở tâm thức yêu thương,
hòa nhịp vào tình yêu sẵn có trong tâm mình, tình yêu ấy sẽ cao hơn đó là chơn
tâm. Xung quanh đều cho ta bài học, bài học nhẫn mà ta phải đối diện nó, dù nó có
chua cay.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Thế giới bên ngoài đều là
những bài học, sự sắp đặt từ ông trời, chúng ta không cần quá chạy theo nó mà
quên đi mình, cái nhà nhỏ của mình hãy chăm sóc nó, nhà quá lớn không chăm sóc
như những mãnh vườn hoang không chủ, không lợi ích cho ai, chỉ mang về cho bản
thân mình sự hướng ngoại không cần thiết. Mất đi sự thanh tịnh sẵn có khi ta
sinh ra từ những đứa trẻ thanh cao ngây ngô
không màu sắc động loạn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<i><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Mở
cửa thiên đàng đóng cửa thế gian</span></i><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"> để ta trở về với thế giới
nhỏ của mình hướng về tâm Phật sẵn có đã ngủ yên trong ta đó là sự vĩnh cữu
trong tâm thức sáng ngời. Không phải ai cũng hiểu được những điều khó nói này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Hành trang đẹp đẽ mang
theo từ thế giới này là tâm thức tu hướng về sự thiêng liêng nhất cho tâm mình
nhẹ nhàng hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Snowynguyen 2015<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-52204075511911967532015-08-15T05:05:00.001-07:002015-08-17T12:13:34.919-07:00CHUYẾN XE TƯƠNG LAI<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj_kWcQj0JxbgVWbwYRG2bI0C1Uv13gT2BvJDX7cpURaE2JfM_o1N832GXO-pjxwSP5V9D03hfxzAC3-LgpqKRfPvKTpqaiTLGRves6RcM-JSRAgX1dPPoeGtRXrQdNH0TtA_7EJUhjQUGJ/s1600/t574169.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj_kWcQj0JxbgVWbwYRG2bI0C1Uv13gT2BvJDX7cpURaE2JfM_o1N832GXO-pjxwSP5V9D03hfxzAC3-LgpqKRfPvKTpqaiTLGRves6RcM-JSRAgX1dPPoeGtRXrQdNH0TtA_7EJUhjQUGJ/s640/t574169.jpg" width="640" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Mỗi con người như những
chuyến xe đến từ nơi xa, qua bao nhiêu trạm dừng, rồi lại chuẩn bị cho chuyến
xe rời bến. Đi về đâu và phải chuẩn bị gì khi xe dừng đến một nơi an toàn xa
xôi?!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Hành trình mà chúng ta đến
và chuẩn bị ra đi, nó trãi qua bao thăng trầm, như những tài xế giỏi, lái chuyến
xe mình vào thế giới này theo quỹ đạo mà thiên cơ đã định. Phải học những bài học
khác nhau, cũng như những cỗ xe mới cũ, cũ thì phải bão trì nhiều và lâu hơn,
những cỗ xe mới. Những gì mình có được từ thực tế ví như những chuyến xe phải
chạy đến những trạm xe rồi tiếp nhận cái mới mẻ của thực tế, phải gặp những trắc
trở trên chuyến xe mình lái đó là những bài học, nhiều hay ít, do tâm thức của
mình nhận biết, nặng nhẹ, dễ khó, sướng khổ… Thiên định, từ kiếp nào, chẳng ai
biết trước, những gì mình nghĩ và làm, rồi dẫn đến kết quả đều có căn cơ của nó,
không thể cưỡng lại những gì mà mình cho là đúng, có những việc đến mà mình
không biết tại sao?! Ai cho mình những bài học mà mình cũng không thể biết trước
được, cũng như những chuyến xe, cứ thẳng tiến theo hành trình đã vạch sẵn, thế
nhưng không phải lúc nào nó cũng đi theo quỹ đạo và hành trình mong đợi, vì
sao?! Dân gian hay nói ‘<i>ý trời’</i>, <i>ông trời</i> là ai? Ông trời ở xa lắm chăng?
Gần ngay trước mặt?! Vì những bài học ông cho ta mỗi ngày cứ khác nhau, chua
cay, ngọt bùi…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Những chuyến xe đông
khách, rồi xảy ra những việc đáng buồn… Vì sao?! Vì con người không kiểm soát
chuyến xe mình, con người còn quá nhiều lòng tham, tham trên sự giả tạo, phù du…
Cuộc sống là những bài học, cho ta thấy nó quá nhiều màu sắc sặc sỡ để ta lao
vào, rồi ta được gì và mang theo gì ở tương lai từ chuyến xe mình. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Chuyến xe tương lai mà ta
phải chuẩn bị đó là phần thiên liêng, tâm hồn thanh thãn, thân xác ta để lại
không mang theo, cái mang theo ta là sự trong sáng thanh nhẹ trong tâm hồn, phải
chuẩn bị cho mình những gì đẹp đẽ nhất trong tâm hồn, đó là tâm thức tu. Khi ấy
mọi việc không còn là những trò tham lam của thế giới này, sự ganh ghét bon
chen, đua đòi, không còn là sự tham muốn. Những gì ta làm được có ích cho ai,
hãy giữ nó cho tâm hồn mình thanh thãn, khi ta ra đi thế gian này còn có cái
mang theo, cái thân xác nặng trược này chỉ là chùm gửi từ xa xăm ta tìm thấy và
sử dụng cho tâm hồn tối tăm, bước ra ánh sáng từ nơi xa kia.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 106%;">Snowynguyen Summer 2015<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-6605366778287118312015-03-28T06:22:00.003-07:002015-03-30T01:13:58.891-07:00RỔ CÁ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjp9xzfAlyFhmL0SAipfG_7tOptBPHB5quKLiwq6XXZVTbcqL-KGHc4pk4d9JikdzW2wkpbzue8ktVuZVn5Pyp-gs0f3b0wd7IknJiikD4d1dip9kJwKpRqc8EuZIYOjwALcODm5njNo4uE/s1600/10915252_1057509814265854_6539751640681244844_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjp9xzfAlyFhmL0SAipfG_7tOptBPHB5quKLiwq6XXZVTbcqL-KGHc4pk4d9JikdzW2wkpbzue8ktVuZVn5Pyp-gs0f3b0wd7IknJiikD4d1dip9kJwKpRqc8EuZIYOjwALcODm5njNo4uE/s1600/10915252_1057509814265854_6539751640681244844_n.jpg" height="480" width="640" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Thuở nhỏ, khi ấy tụi tôi khoảng 5-10 tuổi, mỗi sáng
người phụ nữ khơ me lớn tuổi hay có cái khăn rằn quấn ngang đầu rồi mang rổ cá đủ loại nào là cá lòng tong, cá bóng... đến cho má, những con tôm tươi lắm, những con cá con cũng cứ thể nhảy lung
tung. Má nói ' cá tươi kho quẹt
ăn rất ngon'.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Không biết sao cứ mỗi lần mua như thế chỉ có vài ngàn
mà người này có thể nuôi sống cả gia đình mình, nhưng khi ấy quá nhỏ tôi không
suy nghĩ nhiều, chỉ thấy rằng rổ cá má mua mỗi ngày mang đi kho tiêu, ngon lắm
ăn sáng với cháo hay má nấu canh ăn trưa với rau đắng hay canh chua đều thấy
ngon. Món ăn má làm từ những điều đơn giản nhất cũng thấy ngon cả đời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con người ta ở cái hoàn cảnh khó khăn nhất là hoàn cảnh
tôi luyện hay nhất, con người không thể làm ở hoàn cảnh tốt nhất, nhưng với hoàn
cảnh khó khăn nhất họ đã làm được xấu sắc nhất. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg3TOglijvu4ls0t0OUMa8Euyy6dEtf71vg7zJIfLM1g3CIjShejak4-1WRK7UpSPf-r0RkO7EZL9NPKxKCBlLBT5aetUBAjGXkh5HMaUO7o9Fb6hTzoCGZoqU2SdnkDJHa7Z_lTIn2Q3hX/s1600/10570451_648407241971264_498419524921099247_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg3TOglijvu4ls0t0OUMa8Euyy6dEtf71vg7zJIfLM1g3CIjShejak4-1WRK7UpSPf-r0RkO7EZL9NPKxKCBlLBT5aetUBAjGXkh5HMaUO7o9Fb6hTzoCGZoqU2SdnkDJHa7Z_lTIn2Q3hX/s1600/10570451_648407241971264_498419524921099247_n.jpg" height="384" width="640" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ai cũng thế cái điều đơn giản nhất là học hỏi để vượt
lên hoàn cảnh, nhưng sẽ bị trùng bước bởi hoàn cảnh quá tốt hay lý do cản trở
là biện luận cho bản thân mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Nhưng đối với tôi má lúc nào cũng muốn con cái đoàn tụ
dưới ngôi nhà của má, mong rằng ngôi nhà ba má vẫn nằm đó, là nơi mà chúng tôi
sẽ lại được gặp nhau. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tâm ai tốt xấu rồi ông trời sẽ phán xét, lương tâm con
người là tòa án tốt nhất phán xử những gì mình đã làm. Hạnh phúc bền lâu, <i>'nhân quả'</i> đều được quán trả rõ rệt. Cuộc
đời ngắn ngủi, nhưng biết làm bằng cái tâm đẹp thật thụ không màu mè, sẽ là cái
quả ngon, ngọt mà ông trời ban tặng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Hãy vì cái chung, cũng đừng vì lợi riêng rồi tạo nhiều
điều <i>'độc địa nhất'</i> mà sau này tòa án
lương tâm sẽ mang nó ra phán xét. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mình không giúp ai được thì nên ngồi yên đấy mà ngắm
nhìn, lo cho mình chưa xong không nên lo cho ai khác. Không cần thiết đã kích
cho việc riêng của họ, vì không là cuộc sống của mình. Chăm sóc tốt nhất cho
cái tâm của mình, mình chưa xong đừng gọi họ theo mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Rổ cá má ngày xưa nhắc nhở chúng tôi rằng, những món
ăn ngày xưa má làm cho chúng tôi ăn, nó chất phác tươi nguyên, không màu sắc
bên ngoài, nhưng nó bổ và không hại gì cho sức khỏe, má mong chúng tôi lại được
đoàn tụ nơi ngôi nhà mà ba má đã tạo cho chúng tôi và mong chúng tôi gìn giữ nó,
mong rằng ai đó đừng quá vì cá nhân mình mà hãy vì cái chung nhất mà giữ gìn
nó, là ngôi nhà tổ còn em tôi trong ấy không ai muốn chăm sóc nó khi má tôi ra
đi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tôi chỉ mong trời đất cho tôi cái mai mắn nhất là được
thấy lại ngôi nhà ba má tôi tạo ra, được chăm sóc cho em tôi, thấy lại rổ cá
ngày xưa nhưng tự tay tôi sẽ làm nó dù tôi không được học từ má những món ăn
ngon nhất và được thăm ngôi mộ, đốt nén nhang trước mộ ba má tôi và nói với ba
má rằng <i>'con đã trở về như trong mơ con
thấy'</i>.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen Spring 2015<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-19240561634908355362015-03-09T03:03:00.000-07:002015-03-09T04:24:40.546-07:00MẸ CHỊ TÔI<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgJDLzmOfph9yZitQApnYW7pkpEDr1104H1U7_aqqC5VmFP58EAKnC_P4qPrP6NoxLpW7emqsKdOKg31F_Hfyn8Fvo3JSWk55eKj_o0KBlLGJJjjPkMYYM6Y9U0fvg4GG-qj3UQ1ZvRGqvp/s1600/54045323.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgJDLzmOfph9yZitQApnYW7pkpEDr1104H1U7_aqqC5VmFP58EAKnC_P4qPrP6NoxLpW7emqsKdOKg31F_Hfyn8Fvo3JSWk55eKj_o0KBlLGJJjjPkMYYM6Y9U0fvg4GG-qj3UQ1ZvRGqvp/s1600/54045323.jpg" height="640" width="426" /></a></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><u><a href="https://www.youtube.com/watch?v=CIozd9rw3xM">https://www.youtube.com/watch?v=CIozd9rw3xM</a></u><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><a href="https://www.youtube.com/watch?v=De8xsLNqFws">https://www.youtube.com/watch?v=De8xsLNqFws</a><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Khi nghe hai ca khúc này tôi rơi lệ, chắc vì người
truyền tải nội dung của nó, có tâm tư thật sự, mới có thể làm người khác suy
tư.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Gần 30 năm qua, nhớ ngày chúng tôi xa quê, ngày chị
tôi quyết định ở lại chăm sóc chúng tôi, vì chúng tôi còn ngu ngơ giữa đất SÀI
THÀNH nhiều mưu mô cám dỗ, tụi tôi nhỏ quá dù đã ở tuổi mười tám còn lo ăn học,
bỏ đi tình cảm của riêng mình, vì người ấy cũng chẳng xứng đáng với chị dù có
yêu thương nhiều những năm ĐH, rồi chia tay người ấy, hy sinh tình cảm riêng để
được gần gũi gia đình em út, cái TÂM này đẹp lắm, nó làm chúng tôi suy nghĩ cầu
mong trời cho chị hạnh phúc mai sau.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Rồi những ngày ấy cũng đến chị được lại trong hạnh phúc ngắn ngủi lo âu, không
biết hạnh phúc ấy giã thật vì cái màu bên ngoài ai cũng muốn. Sự thật lúc nào
cũng thế, sống với TÂM THẬT của mình, yêu thương thân mình, nghĩa là yêu thương
người gần nhất, chắc chắn rằng chẳng ai bỏ mình cả.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Sống từ TÂM chắc chắn rằng tình yêu chân thật sẽ đến,
đến với mình trăm tuổi không vụ lợi, biết chia sẻ khó khăn cùng nỗi lo âu người
phối ngẫu chắc chắn rằng ít nhiều mình sẽ có tình yêu đích thực.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mẹ tôi ra đi, hưởng hạnh phúc là gần gũi ba tôi, tuy
nhiên ba mẹ tôi chắc chắn trên cao kia cũng nhiều lo lắng cho con cái mình,
ngày nay ngôi nhà ba mẹ tôi lại vắng bóng ba mẹ, nhưng hình ảnh ba mẹ lúc nào
cũng trong tâm trí chúng tôi, anh em tôi sẽ cố gắng gìn giữ nó, nhà hương quả,
hy vọng nó sẽ giữ mãi trong không khí đầm ấm ngày ba mẹ tôi còn đấy, nó không đỗ
vỡ bởi bất cứ sự mưu tính sai lầm nào, đó là cái TÂM THẬT của chúng tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mẹ tôi quá lo lắng, đau buồn, mẹ tôi ngã bệnh mà không
nói được, mẹ lúc nào cũng muốn những đứa con mình không thiếu thốn thua thiệt bất
cứ ai, nên tất cả đều được sắp xếp kỹ lưỡng, thế nhưng nếu cần mẹ giúp đỡ hay
nói thật với mẹ, mẹ là người hiểu con cái mình nhất không ai có thể hiểu hơn mẹ.
Không nên lừa dối mẹ và đối xử không như cái TÂM của người con hiếu thảo, để
cho riêng mình mục đích nào cả, nó mới là cái TÂM THẬT mà ai cũng thương mến
ghi nhớ về sau.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Những gì mình làm hãy nghĩ đến TÂM, nó mang đến sự đau
buồn cho người khác chắc rằng cái TÂM mình phải xem lại và sẽ nhiều ưu tư về sau.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mong rằng chị tôi lại được hạnh phúc thật sự, mai mắn
sẽ đến mọi việc sẽ ổn thỏa sau những lo lắng của mình, mong rằng trên cao kia
ba mẹ tôi giúp đỡ chị tôi có được hạnh phúc thực sự ở tương lai.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tương lai phía trước không ai đoán được, nhưng cái TÂM
ngày nay là TÂM THẬT chắc chắn rằng sự yêu mến xung quanh là câu hỏi nhanh nhất
cho đáp án ngày hôm qua mà người đời hay nói GIEO NHÂN GẶT QUẢ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Nơi xa xăm kia ba mẹ tôi đang trông ngóng chúng tôi trở
về quê ngày TẾT đến, ước muốn ấy sẽ có một ngày chúng tôi sẽ gặp nhau cùng 10
anh chị em, và đứng trước mộ ba mẹ nói rằng chúng con 10 đứa lại được đoàn tụ
được gặp lại ba mẹ nơi hai nắm mộ kia được gần nhau và ba mẹ sẽ vui nhìn thấy
chúng tôi đang cùng con cháu đoàn tụ ngày TẾT về trong ngôi nhà ba mẹ tạo nên từ sự vất vã nhiều năm của đời mình. Ước mơ dù xa xăm nhưng nó sẽ
đến, ngày ấy sẽ đến gần mẹ ơi,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen tuần thứ hai 13/03/2015 ngày má mất <o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-69780340772898033262015-03-02T07:17:00.005-08:002015-03-02T07:17:50.222-08:00KHÔN LỚN<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhv7Fuf7KHNm8qbmosGaKoOK4OmnidoQUgljMKdVqB8eSB1moLIivLiTx_D1UiC6ysVBCcQgQzbKbF8Uc6NE720Ntm6sHykEQVgomyyt9dJg7Lt6Y3uiHrOCkjYBKkWNGbktsd3_3paEOv-/s1600/35895309.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhv7Fuf7KHNm8qbmosGaKoOK4OmnidoQUgljMKdVqB8eSB1moLIivLiTx_D1UiC6ysVBCcQgQzbKbF8Uc6NE720Ntm6sHykEQVgomyyt9dJg7Lt6Y3uiHrOCkjYBKkWNGbktsd3_3paEOv-/s1600/35895309.jpg" height="400" width="266" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Gần Tết khoảng mồng 28, má hay thức rất sớm khi trời
chưa rạng sáng, đi chợ sớm để được mua thức ăn ngon, để cúng Tết, nào rau cải
tươi, thịt cá, gà, trái cây... <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Má dạy chúng tôi, muốn ăn ngon phải thức sớm, lúc ấy
trời chưa sáng người ít đông đúc thì chọn được những thứ ngon nhất. Tôi thích
theo má đi chợ từ lúc nhỏ được má cho ngồi 'xe lôi', mua nhiều thứ đầy cả xe, về
đến nhà em và chị tôi chạy ra đón và cùng la lên 'má về'. Cả nhà chạy ra mang đồ
má mua từ chợ về, rồi má tự tay sắp xếp, vì má khó tánh lắm, không ai được đụng
vào sợ không ngăn nắp và hư đồ trong giỏ. Má lam gì cũng tính toán trước, má
hay chê ba, làm gì cũng tệ, <i>văn</i> mùng
ngủ cũng <i>thấp chủng</i> dù người rất cao,
nói chung là má hay chê cao mà làm cái gì cũng thấp thấp nhỏ nhỏ... Ngược lại
má thấp mà làm cái gì cũng cao và to, cắt thịt kho hột vịt cúng Tết má cắt rất
to, má nói<i> hâm</i> lại thức ăn nhiều lần
cắt nhỏ sẽ nát. Không biết đúng hay sai, nhưng nhìn cục thịt to quá ăn cũng mấy
đứa mới hết, má mua trái cây to lắm, cá cũng thế, cá rô thì to đùng, má dạy làm
sao lựa trái cây ngon, xoài, dưa hấu... tôi nhớ rất rõ và không bao giờ quên.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Còn nhớ lúc ấy tôi chỉ mới lớp năm, má bảo đi mua bí về
nấu canh, chiều hôm đó chạy xe mini
ra chợ và bảo bà bán rau bán cho con một trái bí, bà bán rau đưa trái bí già ngắt,
mang về má giận quá quăng<span style="color: red;"> </span>ra hàng rào bên
hông nhà, bắt đi đổi, tôi phải lẽo đẽo ra bên hông nhà tìm lại mà chạy hối hả
đi đổi, nếu không má nỗi trận lôi đình, khóc sướt mướt vì bị la oan ức.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Má lúc nào cũng dặn tôi, con à tiêu xài ít ít nhe con,
phòng bệnh hoạn, má sợ tôi xài phung phí, và hay bị người khác lợi dụng. Nhưng
tôi nghĩ khác, cái gì mình làm được thì làm đâu cần quá tính toán chi ly, keo
kiệt chỉ mang sự khó chịu xung quanh mà thôi, mà theo <i>tâm đạo</i> hay nói 'khi người ấy đi đâu <i>cũng mang điển tốt lành</i>. Hay người ấy đi đâu <i>cũng mang điển xấu</i> làm xung quanh khó chịu'. Cái này mới đáng sợ
hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con tôi ngày nay đã mười tuổi chỉ biết rửa chén phụ mẹ
việc nhà, nhưng rất khéo tay, bé chủ động mọi việc từ việc học đến việc nhà, vì
mẹ khen hoài 'bé giỏi'. Nó vui lắm, nên lúc nào cũng muốn mẹ giao việc cho mà
làm. Làm mà đến lúc nhiều quá cũng 'bội thực', <i>mẹ ơi nhiều quá, con rửa hỗng nỗi</i>, cũng vui lắm. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Có những điều hãnh diện cho riêng mình, rồi tâm tư thấy
vui khi mình còn có chút hạnh phúc mang theo, đứa con mình là niềm vui lớn lao
nhất, nó làm mình vui lúc nào cũng thế, nó ngoan và mọi người yêu mến. Nó biết
giúp đỡ việc lặt vặt cho người mới gặp lần đầu, nó tự mang đến.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Người mẹ nào cũng mong con mau lớn, thế nhưng cái xứ sở
này bé càng lớn thì mình phải chuẩn bị tâm lý nó xa mình khi nó lấy chồng hay hết
ĐH, cái này thì lúc ấy buồn lắm. Nhớ con thuở còn bé cứ quấn quít mình. Tôi cứ
mong rằng bé cứ thế, cứ ngây ngô và dễ bảo, còn hơn nó càng lớn, nó chuẩn bị chấp
cánh bay. Bay đi nơi mà mình cố chạy theo để được giữ cháu. Đó là lúc phải nhìn
lại ngày qua. Rồi lại than rằng, Sau nó nhanh quá, lớn khôn nhanh quá. Mình thì
già quá.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Lúc ấy thì <i>măng
mọc</i> rồi lớn mình thì lại chuẩn bị sang tuổi lục tuần<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen Tết Ất mùi 2015<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-173282487967533452015-02-24T15:00:00.000-08:002015-02-24T15:00:23.568-08:00XA THẬT RỒI<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWk5f0xSgsr_7k0nfaB7_gCI1-9Y4dpmbhd6eIF4XULDyDnkUdalGAJ47hbLCBtszkT0441FbvnBQDZUlv-4C1tFEz7_uc-KDDBkjrQMBxyBMAq5fWZs_AAjYQ4_1QhmNQh71EmPg2eGli/s1600/bama.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWk5f0xSgsr_7k0nfaB7_gCI1-9Y4dpmbhd6eIF4XULDyDnkUdalGAJ47hbLCBtszkT0441FbvnBQDZUlv-4C1tFEz7_uc-KDDBkjrQMBxyBMAq5fWZs_AAjYQ4_1QhmNQh71EmPg2eGli/s1600/bama.jpg" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Giờ này má lại sắp được kề ba, trong lòng đất mẹ, chắc má
vui lắm vì đã trãi qua những ngày buồn mất ba, những ngày đau đớn nhất từ căn bệnh
hiễm nghèo. Rồi má vui vẻ ra đi trong cơn ngủ dài, không nói lời đau.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Má đã gặp lại tất cả người thân mà má mong đợi, chỉ có
tôi là không thể nhìn má bằng xương bằng thịt ngày cuối đời. Nỗi buồn mang theo
suốt cuộc đời ngày cha mẹ ra đi tôi không thể cận kề. Có phải là hết duyên nợ
như người đời hay nói chăng?!. Đối với tôi, lúc nào cũng trông về quê mẹ từng ngày,
dù có tất bật thế nào, trong tôi vẫn chất chứa ngày về quê mẹ xa xăm kia.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Trong đời rồi chỉ có hai lần khóc thật nhiều và nhiều
nhất, ngày cha mẹ ra đi, cũng không thể ngăn được nỗi đau mà mỗi người tự nhiên
phải có. Người ta hay khuyên bảo nhau để ngăn bớt nỗi đau, già rồi, ra đi sớm
thì bớt đi sự đau đớn mang theo từng ngày. Má đau lắm chứ, nhìn từ xa nhưng
lòng tôi đau cắt, má nói không nên lời, chỉ nhìn vẻ mặt thôi cũng đủ hiểu rằng
nỗi đau đến thế nào, đối với mình cơn đau đầu nhẹ cũng đủ làm tâm cang bấn loạn,
cơn bệnh hiễm nghèo nào cũng là cả nỗi chịu đựng không thể tả những cơn đau quằn
oại của cơ thể phải chống chọi với nó hàng ngày.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Má vẫy tay chào tôi, và hẹn ngày gặp lại, những làng
nước mắt ứa ra vì tôi biết ngày má ra đi tôi không thể cận kề, nỗi đau đớn đó
còn hơn những nỗi đau nào trong đời. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Giờ này mọi người lục đục, kèn trống sẽ vang lên, làm
xung quanh thức giấc với cái đám tang gần nhà, như thuở nhỏ tôi được nghe sáng
sớm những ngày cận Tết hay sau Tết, má hay nói, người lớn tuổi hay ra đi thời
khắc này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Rồi ngày hôm nay má được đi thăm lần cuối, thăm lại
xung quanh nơi mà mình sinh sống bao nhiêu năm. Tôi có thể hình dung rằng anh
tôi sẽ mang di ảnh má tôi đi trước xe, rồi đến hai em trai tôi ngăn cản đầu xe
tang, anh rể và em rể cũng đi bên cạnh, những người con gái lại được đi sau xe
tang, người thân bạn bè... cũng đưa tiễn trước lúc má rời quê hương, nơi có hồ
nước ngọt gần nhà, có cầu Thiên Hộ... Có món ăn mà má hay nấu cho chúng tôi ăn <i>'bún nước lèo'</i> nó xa và xa mãi món 'bún
nước lèo ' má nấu, rồi má được thấy </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 18.6666660308838px; line-height: 21.466667175293px;">lại</span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 18.6666660308838px; line-height: 21.466667175293px;"> </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">xung quanh hàng xóm, lại thấy lại cả thành
phố mấy mươi năm vất vả sớm hôm cho chúng tôi những bữa ăn ngon miệng, cùng những
ngày Tết về.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Má lại được đưa về nơi mà ba tôi nằm yên đấy chờ đợi
má tôi, hôm nay má mĩm cười được gần ba, ba đứng đấy chờ má tôi trong thương nhớ.
Không có nỗi vui nào hơn má và ba gặp nhau nơi xa xăm ấy mà người đời hay nói <i>'suối vàng'</i>.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tôi tự nhũ rằng má lại được gặp ba, từ bao nhiêu năm
nhung nhớ, má cứ nhớ ngày hai người lúc nào cũng kề bên, rồi ba tôi đột xuất ra
đi mà không lời từ biệt má, ngày nay má chuẩn bị ra đi cũng là điều báo trước rằng
má sắp xa chúng tôi. Nhưng má lại mang trong mình những cơn đau thể xác khôn
cùng. Ngày má ngủ say rồi ra đi giữa đêm khuya cũng là kết thúc những cơn đau
mà má phải mang theo trước khi lìa xa chúng tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Má đã về với lòng đất, nơi mà người đời hay nói về bên
quê cha đất tổ, má nằm đấy với cơn ngủ dài, cùng nhìn lại những hành trang mà
ba má tôi đã tạo cho chúng tôi, rồi chúng tôi lại mang hành trang ấy, người đi
có vui chăng mà kẻ ở lại buồn luyến tiếc, rồi những tiếng khóc vang lên từ khi
má rời tất cả chúng tôi ra đi mãi mãi, nhưng trong tôi hình ảnh ba má, vẫn nguyên
vẹn ấy theo tôi đến cuối cuộc đời này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Cám ơn tất cả người thân đã cận kề những ngày má lâm bệnh,
anh chị em tôi lúc nào cũng trực chờ lo lắng cho má tôi ngày cuối đời, cám ơn anh
chị bạn bè gần xa, đã cùng chia sẻ với gia đình chúng tôi, cám ơn tất cả những
gì mà mọi người đã làm tốt nhất cho gia đình những ngày má ra đi. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Rồi tôi sẽ trở lại quê mẹ, với những nén nhang lòng
bên mộ ba má tôi những ngày Tết đến buồn không nguôi. Quê mẹ giờ có xa xăm,
nhưng những mơ ước trong mỗi con người đều có thể thành hiện thực, hãy mong ước
và điều ấy sẽ đến. Ngày về lại quê hương.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen 6.00 sáng Mồng bảy Tết VN Ất mùi 2015<o:p></o:p></span></div>
</div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-36132911425366423792015-02-22T10:47:00.000-08:002015-02-22T11:47:02.999-08:00MỒNG BỐN TẾT<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgx4w4yp7K3zogY8Dn6ZOAMue9kqfWFFRTHKdhmDUHeja1ea61RhkZ7Tjnk74aW6jZVMsmS3cQhUg5XzwB9vIljgHkYl871qHHfGA1FtCIBQRzTc80JzVSdu_Fms9DrTH06BfsQIiZeIg53/s1600/23+(1).jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgx4w4yp7K3zogY8Dn6ZOAMue9kqfWFFRTHKdhmDUHeja1ea61RhkZ7Tjnk74aW6jZVMsmS3cQhUg5XzwB9vIljgHkYl871qHHfGA1FtCIBQRzTc80JzVSdu_Fms9DrTH06BfsQIiZeIg53/s1600/23+(1).jpg" height="266" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày buồn ảm đạm, người dân Việt vẫn còn vui chơi, còn
thăm viếng bạn bè người thân, tụ họp. Còn tôi, ngày này sẽ làm gì?, mai mắn còn
được nghỉ ngày Chủ Nhật đầu năm âm lịch, đi lễ chùa, lòng buồn vô hạn, nhìn Lân
Tây múa mà sao cứ nghĩ ngày qua sao trôi nhanh quá, ngày mà mỗi sáng mồng bốn Tết,
má vẫn thức sớm, luộc gà, chuẩn bị mọi thứ để cúng đất đai ông bà, khai trương
cho ba ngày đầu năm làm việc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Công việc trước sau, nhờ vào một tay má tôi lo toan,
ba tôi thì kiếm tiền cho chúng tôi ăn học, cái thuở vui chơi ấy ' <i>ăn chưa no, lo chưa tới</i> ' ngày nay giờ
này nhìn lại sao nó xa xa quá, mình chắc cũng đã qua tuổi tứ tuần. Thời gian
trôi nhanh quá, cái mình muốn thì không thể làm. Rồi cũng sẽ đến lúc mình làm
được những mơ ước, đó là nhưng ước mơ khó thực hiện nhưng với quyết tâm mọi việc
sẽ thành công.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày mồng bốn vẫn còn có người vui chơi thoải mái,
mình thì buồn da diết, với cái nỗi <i>'xa
quê biền biệt</i>' bao giờ trở lại?!.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<i><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mồng bốn Tết</span></i><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"> quê nó xa và xa mãi, nó sẽ không trở lại trong tôi
như xưa, để tôi ngồi quây quần cùng ba mẹ. Nó xa rồi cái ngày mà má tôi bắt ăn
chay mồng một Tết, rồi mồng hai được ăn bánh Tét tôm khô dưa kiệu má làm, ngon
lắm, khéo lắm. Với tôi những món ăn má làm ngày xưa nó xa mãi nhưng trong tôi
chẳng bao giờ quên và không gì ngon bằng cái mà má vất vả đã làm cho chúng tôi
những ngày chúng tôi khôn lớn. Với má
lúc nào chúng tôi cũng nhỏ bé, nhưng má cứ nhắc tôi trước ngày ra đi bằng một nụ
cười, mong rằng nụ cười ấy sẽ đến với tôi trong tương lai, để tôi được tưởng
nhìn lại cái nó xa mãi trong tôi ấy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Cái Tết đau buồn mà chúng tôi phải mang theo, tôi là
người mang theo nó cả đời mình, với những giấc chiêm bao ngày má mất đoàn tụ
cùng ba tôi ngày Tết đến, má đã thỏa lòng nơi xa xăm ấy, đã gặp lại ba tôi những
năm vắng bóng, chỉ có tôi, còn lại những nỗi nhớ xa xăm không bao giờ trở lại
cái thuở Tết quê nhà được nhìn thấy ba mẹ ngày Tết đến với lời khuyên răng của
ba mẹ mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Quê nhà trong tôi sao nó quá xa, sao không phải là ai
khác mà là tôi?! Ông trời trớ trêu lắm. Cho cuộc sống con người những bước
thăng trầm, lo âu buồn tủi, cái có được trong đời là gì? Cái hạnh phúc chăng? Cuộc
đời còn lắm nỗi lo toan và những khó khăn phía trước, nhưng điều chắc chắn rằng
ngày nay ba má tôi đã đoàn tụ và tôi sẽ trở về những ngày Tết, để được gợi nhớ
lại ngày xưa, cái ngày mà chúng tôi lúc nào cũng bên nhau ngày Tết đến, chỉ có
khác ngày nay, ba má tôi nhìn chúng tôi với niềm hãnh diện cái mà trách nhiệm của
ba má đã xong. Gánh nặng cưu mang khó khăn cả cuộc đời đã hết, ra đi thanh thản
và vui cười nơi xa xăm kia.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen mồng bốn Tết Ất mùi 2015<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-48308675761154365942015-02-21T07:32:00.000-08:002015-02-21T12:17:35.365-08:00TẾT VỀ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEioSiCezJFT7qjkMNsqRM30AgZw690n2TVc2ufo3pJp-l4wVKdM-66K9WqzLRsQfke1U0dwaI4anevd2uWAlTjSazZRJF1Lckptx-MSX_HkvxzLlt_dUXE1w4vNJMtcBwjaNRvL5DuA9iVa/s1600/myhc_14151.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEioSiCezJFT7qjkMNsqRM30AgZw690n2TVc2ufo3pJp-l4wVKdM-66K9WqzLRsQfke1U0dwaI4anevd2uWAlTjSazZRJF1Lckptx-MSX_HkvxzLlt_dUXE1w4vNJMtcBwjaNRvL5DuA9iVa/s1600/myhc_14151.jpg" height="265" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tết năm nay buồn lắm, nỗi buồn không thể tả, mọi người ai
cũng quây quần đông đủ nhưng lòng thì buồn tanh. Ngày ba còn đó, má nấu ăn chuẩn
bị trước Tết cả tuần nồi bánh tét, ai cũng quây quần gói bánh phụ má, nào thịt
mỡ, đậu..., má ướp sẵn, mứt mãng cầu, mứt cà, mứt dừa... má làm, còn thèo lèo
má phải đi mua, lau chùi lư đồng,
rửa<span style="color: #cc0099;"> </span>cửa sơn khung cửa sổ, chuẩn bị
lau chùi bàn thờ, tôi phải lo treo đèn nhấp nháy trang trí cái không gian đón
khách ngày Tết của cả nhà...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày nay, nó xa rồi cái Tết cha, tết ông bà, tết Thầy.
Mọi người sống tha hương, còn tôi thì <i>ly
hương</i>, ngày trở về sao xa quá. Ngày tôi còn nhỏ, má hay bảo tôi đọc quyển <i>'Tử vi đẩu số'</i>, tôi chẳng hiểu nó đúng
sai thế nào chỉ đọc và đọc cho má nghe. Quyển tử vi này của Tàu, má hay nói, nó
dày lắm và rất hay. Đọc hoài mà không biết nó hay đến thế nào, chỉ nhớ trong đầu,
ngày cha mẹ tôi ra đi, tôi <i>'ly hương'</i>
biền biệt, cái <i>ly hương</i> mà tôi biết
thật sự thuở ấy nó mông lung lắm, chẳng hiểu sao lại <i>'ly hương'</i>. Thời buổi này việc như con chim trời là không quá khó,
nhưng đối với ai kìa, còn tôi, sao nó nặng nề đến thế, cuộc sống có những điều
không lường trước, có những nỗi lòng nó xa nhưng gần, nhưng cha mẹ tôi hiểu rằng
tôi đã làm hết khả năng của mình, vị trí của mình những ngày gần gũi cha mẹ tôi
đã làm hết chữ 'hiếu thảo' của một người con.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con người có <i>'số
phận'</i> có <i>'nhân duyên'</i> đưa đẩy,
nhưng cái hiện tại mình làm là cái chứng minh cho mọi việc ở phía sau ấy. Có những
số phận mà chẳng ai có thể thay đổi được, cố gắng nhiều nhưng cuộc sống cho
mình cái mà mình đã hy sinh vẫn chưa thể gọi là đủ. Nói <i>đủ hay thiếu</i> cũng chẳng biết nó sẽ ra sao? Chỉ thấy mình chấp nhận
nó thì nó sẽ <i>đủ </i>và là niềm hạnh phúc
mà có khi người khác không thể với tới hay chỉ là những mơ ước của họ cả đời.
Nói <i>thiếu</i> khi nó mang đến ta những nỗi
lòng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tết đến xứ Tây vẫn như thường lệ, rồi tôi cũng phải
làm. Ngày mồng một theo mình nghĩ thì lại được nhận gói lì xì đỏ, một bao lì xì
mai mắn từ Tây. Họ cũng cố gắng hiểu phong tục của mình, dù họ chẳng biết nhiều
ngoài cái thông tin mỗi sáng, vào ngày mồng một là ngày thứ năm thông tin Tây
nói ' <i>Bonne année asiatique'.<o:p></o:p></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><i><br /></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tết về khi tha hương ai còn mai mắn trên xứ sở đông
đúc người Việt để được hưởng những ngày chợ hoa nghe tiếng pháo Tết, ngôn ngữ
Việt vẫn xài ở cái xứ mà mình sống, còn xứ Tây này phải đi tìm cái chợ Việt nhỏ
tí tẹo để mua <i>'cầu dừa đủ xoài'</i>, thêm
cái chợ nhỏ của Trung Hoa nằm ngay trung tâm mà mua ít mứt về nhà, đến chùa gần
nhà mua ít đồ chay cúng và sau đó ăn, nhưng nó đắt lắm, trái cây bánh mứt được
trưng trên bàn thờ trong nhà để cho có chút hương vị tết cha, tết ông bà...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Cái Tết về mà lòng ngươi vẫn ưu lo, những nỗi buồn vẫn
vương vấn. <i>Nỗi buồn và hạnh phúc</i> nó vẫn
xung quanh ta hàng ngày, rồi người đời hay nói ' <i>quẵng gánh lo đi mà vui sống'</i> liệu có mấy ai làm nỗi điều này?!.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen mồng ba Tết Ất mùi 2015<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-51411315965959933892015-01-28T05:29:00.003-08:002015-05-20T01:01:45.103-07:00CHIẾC NHẪN CỦA MẸ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhQ8SBMxM60JdKpbys16zFz8wIVxwDrRQHeif3goIX6irvu45NbLFBQBrBHg9kndipytRGEdXTxa-o2X6vfSzhFLJ03YvCSz9dpF7AqnfdowhG0GMb0DZsX7EQbX6UC-QqCD4YdeV55MTW4/s1600/deo+nhan.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="267" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhQ8SBMxM60JdKpbys16zFz8wIVxwDrRQHeif3goIX6irvu45NbLFBQBrBHg9kndipytRGEdXTxa-o2X6vfSzhFLJ03YvCSz9dpF7AqnfdowhG0GMb0DZsX7EQbX6UC-QqCD4YdeV55MTW4/s1600/deo+nhan.jpg" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Khi tôi hai bốn tuổi, mẹ đưa tôi chiếc nhẫn mà mẹ cho là
quý nhất mà mẹ từng thấy, và mẹ nói <i>'con đeo nó bên mình, khi nào nó cũng mang
mai mắn cho con'</i>. Tôi chỉ thấy nó không có gì đặc biệt là chiếc nhẫn bình
thường như những chiếc nhẫn khác chỉ có điều nó không tròn trịa mà thôi, cộng thêm nó không như những thứ
đồ quí giá khác. <o:p></o:p></span><br />
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Nhưng tôi lúc nào cũng đeo nó bên mình không thì má
tôi rầy, dù tôi không thích đeo thứ gì khi ngủ, nó cứ theo tôi nhiều năm, rồi đến
lúc tôi lại tháo nó ra cho vào cái hộp của mình, vì nó không thích hợp nơi xứ
xa này, vì họ ở hoàn cảnh tốt thì họ mới
dám mang chiếc nhẫn như thế, còn mình, làm lụng quanh năm. Sao lại khoe khoang
cái nhẫn mà không đúng thời điểm phải mang nó. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Thỉnh thoảng tôi vẫn bị nhắc nhỡ bởi má nói ' <i>không mang thì trả cho má'</i> , tôi thấy nó
làm sao ấy, khi phải mang nó theo bên mình ăn, ngủ, nghỉ, vì nếu không tôi hay
tháo nó ra khi ngủ, lỡ mất thì còn tệ hại hơn. Má tôi hay lo. Đó là <i>tấm lòng của mẹ</i>, người mẹ nào cũng sợ
con mình dù bao lớn vẫn là con, đến lúc lâm bệnh cũng lại lo cho những đứa con
của mình. Những giọt nước mắt của má mà tôi thấy được từ xa, nó ăn sâu vào tâm
khảm tôi, nó xa quá cái quê nhà mà tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được
quay lại cái nơi ấy, nơi mà má tôi ngồi ngóng trông con những ngày Tết củng ba
tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ai cũng có tâm tư của riêng mình, có những tâm tư khó
nói, rồi lại được thêu dệt bỡi sự tò mò, thế nhưng con người cái qúy nhất là
cái mà ta có được từ tâm và sự yêu mến từ xung quanh. Nó mãi sáng ngời và làm
cho sự ích kỹ, ganh ghét khó chịu hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Cái quí của một món quà không là giá trị mà tấm lòng
má tôi trong ấy. Có thể gia đình tôi ai cũng được má tôi cho một món quà dù nhiều
hơn tôi, nhưng tôi vẫn không buồn vì nó là cả tấm lòng má tôi trong ấy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Xa rồi cái quê mẹ mà tôi được má lo cho từng ngày, lúc
tôi bệnh cũng bàn tay ấm áp của má sờ lên trán tôi, tôi cảm thấy những cơn bệnh
dù có thế nào cũng tan biến,
bàn tay mẹ là thế, nó ấm áp, nó bao dung và như biển trời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Những gì từ quê mẹ, món quà từ má tôi, nó sẽ mãi trong
tâm tư mà tôi được giữ lại trong đời mình đó là <i>'chiếc nhẫn của mẹ'</i>. <o:p></o:p></span><br />
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen le 28 Jan 15<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-21253495009368095122014-12-08T04:12:00.002-08:002015-01-03T04:52:02.027-08:00NOËL NĂM NAY<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfkqVyTT_D1zG1-hPudR5taPhwpTR5fMPwzwZOucXshj5PkE-OANRUYQH3oI07vImMyVNkT-y3DyTZTX7G0m_TvSPEg5HRcxviiUVl4HARvjbvWz3LHhHJNR5VO3wbWNksnH9VLy6BxC4G/s1600/3051923989_1_11_fWYNYWEe.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhfkqVyTT_D1zG1-hPudR5taPhwpTR5fMPwzwZOucXshj5PkE-OANRUYQH3oI07vImMyVNkT-y3DyTZTX7G0m_TvSPEg5HRcxviiUVl4HARvjbvWz3LHhHJNR5VO3wbWNksnH9VLy6BxC4G/s1600/3051923989_1_11_fWYNYWEe.gif" /></span></a></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 16.95pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm; mso-outline-level: 3;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><br /></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 16.95pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm; mso-outline-level: 3;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><br /></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Vui hay buồn?! con người có những khúc ngoặc nhất định
đến với cuộc sống mình, nó cũng thăng trầm và biến động, những lúc con người
vui cùng với mọi thứ xung quanh, trên toàn thế giới này những ngày trọng đại đến,
nhưng cũng không ít người cũng chẳng vui vẻ gì, bỡi vì những miếng ăn, ngôi nhà
của mình, mùa đông đến, cái rét buốt da của mùa đông Âu châu này, ngay cả xứ sở
lạnh như Canada khi đến họ cũng chào thua, sao lạnh quá khi chưa có tuyết.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<h3 style="line-height: 16.95pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><span style="font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="font-size: 14.0pt; font-weight: normal; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-weight: bold;">Cái lạnh của mùa </span><span lang="EN-US" style="letter-spacing: -0.4pt;">Noël</span><span lang="EN-US" style="font-size: 14.0pt; font-weight: normal; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-weight: bold;"> xứ Tây là
không thể xem thường, nó lạnh buốt da, làm cho da mặt căng lên như muốn đóng
băng vậy, năm nay cái lạnh đến trước ngày </span><span lang="EN-US" style="letter-spacing: -0.4pt;">Noël trước ngày đông đến như những năm qua, ai cũng
cảm thấy lạnh và muốn có tuyết, tuyết lạnh quá sao ai cũng thích, nhất là trẻ
em. Thích tuyết để được chơi tuyết, được ông già </span></span><span style="font-weight: normal; letter-spacing: -0.4pt;">Noël</span><span style="font-weight: normal; letter-spacing: -0.4pt;"> </span><span style="font-weight: normal; letter-spacing: -0.4pt;">cho quà,
cha mẹ nào cũng phải chuẩn bị những món quà cho con mình, những món quà dù nhỏ
nhất, còn trẻ thơ thì cứ viết những lá thư cho ông già Noël để ông già Noël chui
vào ống khói nhà mà cho chúng những món quà mơ ước. Con gái tôi cũng thế, nó
lại viết một lá thơ bằng tiếng anh, nó bảo mẹ à ' con rất giận ông gìa Noël' vì
mấy năm trước hứa mà không mang quà đến, vì tôi tặng bé một video của ông </span><span style="font-weight: normal; letter-spacing: -0.4pt;">ông gìa Noël</span><span style="font-weight: normal; letter-spacing: -0.4pt;">. Ông nói sẽ mang quà đến, thế nhưng tôi không hiểu rằng đó là lời hứa
mà cha mẹ phải thực hiện. Rồi năm nay tôi lại tặng bé cái video như thế nó giận
và nói rằng' ông già Noël' không tồn tại ổng mất lâu rồi ổng ở cực bắc, ông không
đến để cho con quà, tôi nói' có ổng còn đó ổng đang ở Mỹ' con cứ viết thư rồi mẹ
gửi, ổng sẽ mang đến'. Thế rồi bé tin tôi và đã viết, tôi cũng nói rằng thư đã
gửi đi cho ông già Noël. Rồi tôi lại chuẩn bị xem bé muốn gì để mà thực hiện
nếu không bé sẽ không tin. Ông già Noël không có thật.</span></span></h3>
<h3 style="line-height: 16.95pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; font-weight: normal; letter-spacing: -0.4pt;"> </span></h3>
<h3 style="line-height: 16.95pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="letter-spacing: -0.4pt;">Cha mẹ hãy nghĩ rằng ngày Noël</span><span lang="EN-US" style="font-size: 14.0pt; mso-ansi-language: EN-US;"> </span><span lang="EN-US" style="font-size: 14.0pt; font-weight: normal; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-weight: bold;">đến là ngày của những đứa trẻ, ngày cha mẹ hãy thực
hiện lời hứa của năm cho con mình và cha mẹ sẽ là những ông bà già </span><span lang="EN-US" style="letter-spacing: -0.4pt;">Noël thân thương nhất cho chúng, ngày Noël </span><span lang="EN-US" style="font-size: 14.0pt; font-weight: normal; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-weight: bold;">không phải là ngày của những người lớn là ngày của
trẻ em và là tiệc của cha mẹ.<o:p></o:p></span></span></h3>
<h3 style="line-height: 16.95pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; font-weight: normal; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-weight: bold;"> </span></h3>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày <span style="letter-spacing: -0.4pt;">Noël xứ xa, khác ngày Noël khi xưa còn bé, cha mẹ
tôi không chuẩn bị cho cả chục đứa con mình những món quà này, bỡi vì đó là
phong tục tập quán phương Tây mà ngày nay lớn lên tôi mới biết. ngày xưa chỉ biết
Noël đến thì được đến nhà thờ gần nhà xem lễ xem đèn xem những cây thông đẹp nhất. Xa cái Noël xứ nhà, nhớ lại ngày cha tôi còn sống, cha hay nói ' đừng đi chơi
chỗ đông người, không tốt nhe các con' dù rất thích đi xem những đèn lồng lấp
lánh nhưng chúng tôi ai cũng sợ ra đường chỉ được đi khi cho phép. Má cũng vậy
cũng sợ con nhỏ quá ra đường đông lỡ có điều không hay xảy ra do quá nhiều người
lớn ra đường hơn con nít, dù ngày này là của con nít mà?!. Má hôm nay ngày Noël
đến, má yếu quá cũng không nói được chỉ nghe tôi nói, hãy cố lên má, hãy cố gắng
ăn và sống cùng con cái ngày Noël đến, ngày Noël năm nay buồn nay vui?! <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; letter-spacing: -0.4pt;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; letter-spacing: -0.4pt; line-height: 115%;">Noël năm nay không như những năm khác rồi cũng sẽ qua, nhưng nó qua thế
nào trong ký ức tôi. Mong rằng ông Noël đến để mang phép màu cùng chúng tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><span lang="EN-US" style="letter-spacing: -0.4pt; line-height: 115%;">Snowynguyen Winter 2014</span><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-66536313718026225482014-07-26T02:12:00.000-07:002014-07-26T08:51:28.359-07:00GÁNH NẶNG CƯU MANG<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgts42BKwZzKEWcfi0U53SoO-Nsrx3FeyHj_PKw_Btt7ZqezbYOX5CpScJlQVRiB20yDbHlXCzplcx7D4JiylF_9IBDEIb64FdIQpzNryipaDJr7KHBfBs4jMvmqVPSBQaPMYdyDDuTtNFz/s1600/images.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgts42BKwZzKEWcfi0U53SoO-Nsrx3FeyHj_PKw_Btt7ZqezbYOX5CpScJlQVRiB20yDbHlXCzplcx7D4JiylF_9IBDEIb64FdIQpzNryipaDJr7KHBfBs4jMvmqVPSBQaPMYdyDDuTtNFz/s1600/images.jpg" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Khi ấy tụi tôi khoảng 5, 6, 7, 9, 11 tuổi, ba má hay
ra ngoài hành lang lầu hai, gọi là lầu hai nhưng là lầu một theo Tây, ăn sầu
riêng và đóng cửa lại cho mùi thơm không bay đầy nhà, thì đám tụi tôi 5 đứa nheo
nhóc chạy vào mà giành ăn thì hết ngon.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ba má thấy năm đứa tôi kéo lên lầu và nói ' ba má ăn vụng
sầu riêng trốn tụi con'. Đứa nói ' cho con một múi, đứa kia nói cho con cắn một chút...' vui lắm. Thế là ba má cười
sặc sụa vì trốn không nỗi cái đám lâu la tụi tôi. Thế đấy, thuở tụi tôi còn ăn
chưa no lo chưa tới, và cứ nheo nhóc chơi đùa rồi sau đó đánh nhau, rồi bị
khoanh tay hay bị đòn mấy roi, cũng đau lắm nhưng cũng làm.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">Có hôm tụi tôi rượt
nhau, tay cầm con dao mà chạy thế là vấp té, sự nguy hiểm không biết, bị mét rồi
bị đòn. Đòn thì đau và khóc</span><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">,
chị và em trai tôi lì lắm, dù đòn đau cứ nghiến răng không khóc, anh hùng lắm. </span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Còn
tôi thì cứ một roi là la lên ngay.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Ở đời, có khi ngược lại,
càng lớn lên, càng trưởng thành, sự chịu đựng mỗi đứa khác nhau. Không phải
ngày còn bé mình lì đòn thì khi trưởng thành mình cũng thế, </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 18.66666603088379px; line-height: 21.46666717529297px;">điều đó có thể chính xác với ai đó, nhưng với tôi thì không thế, </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">cuộc sống phụ thuộc vào cái đòn ở đời mà nó hứng chịu, càng khốn khó phức tạp tôi nhất quyết
vượt qua bằng mọi giá với cái đích của mình dù đau đớn chua cay trong nước mắt,
không ai biết được những nỗi đau
mà tôi cưu mang. Cũng là bài học ngàn đời khó quên trong tôi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Nói đến gia đình, tôi hạnh
phúc thuở bé, được gần gũi ba má anh chị, những ngày sống quây quần, tụi tôi chỉ
biết vui chơi chăm học hành, Ba má cứ làm việc cực nhọc mà lo cho từng đứa nên
người. Cha mẹ Việt Nam là thế, vĩ đại và chăm sóc chu đáo lo lắng cho con, suy nghĩ lúc nào chúng cũng
thuơ ngây khờ khạo cần sự chăm sóc của mình dù mình không còn trẻ trung gì. Đó
cũng là gánh nặng cho những đứa con vì mình cảm thấy trách nhiệm quá lớn là phải
đáp trả lại cái công ơn ấy. Cha mẹ Việt đặt lên bờ vay con cái mình một gánh nặng
vô hình mà con cái tự nguyện hay bắt buộc phải cố mà làm tròn bổn phận ấy
trong điều kiện có và không thể. Nếu làm không tròn bổn phận cha mẹ sẽ trách
móc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Vì sau khi cha mẹ ở tuổi
về hưu, nhà nước hay hội đoàn không cho họ một trợ cấp nào nên khi họ về hưu nếu
không có tài sản dự trữ, họ phải cố mà mang gánh nặng đó đặt lên vay con cái mình
và hay trách móc, sao nó không báo hiếu mình và rồi hờn giận nó vv và vv. Thế
nhưng các nước phương Tây, ông bà tuổi về gìa có các khoản tiền trợ cấp nhất định
dù không cống hiến làm việc cho họ ngày nào, số tiền ấy sẽ không tiêu xài nhiều,
hoặc để dành cho những chuyến thăm viếng quê hương ít quà cho con cháu, người
xung quanh vv. Chỉ mong được chăm sóc những đứa cháu bên cạnh mình và con cái
thỉnh thoảng cuối tuần về thăm là đủ đầy hạnh phúc. Tuy nhiên, nếu được mai mắn
sống nơi cộng đồng của mình đông đúc, thế là phong tục tập quán không đổi dù có
sống ở xứ sở văn minh. Nó đã ăn sâu vào tim máu, con cái cũng thế dù có ở mấy
chục năm xứ xa cũng không bao giờ quên cái gốc rễ của mình, sống theo cộng đồng
nơi mình sống và ảnh hưởng quá lớn đến mình. Nghĩa là ta sống theo Tây mà ta vẫn
là ta vĩnh viễn không hề thay đổi, điều này tốt hay xấu không thể bình luận vì
bên cạnh mình là ai trong cuộc sống giao tiếp, ở sở làm hay tổ ấm của mình.
Nhưng cái thói quen cho mình là văn minh hóa thì cũng không đúng vì mình ảnh hưởng
quá lớn cái xung quanh mình đang chạm đến. Con người ai cũng muốn sống cho gia
đình và muốn được xung quanh khen tụng, để được tự phô trương mình, ngày nay có
quá nhiều phương tiện đại chúng để con người khám phá nhau, qua quá nhiều hình ảnh không
cần thiết về cuộc sống riêng tư của mình, để được gì chăng? Để được cả thế giới
cho rằng 'mình đẹp đẽ, đầy đủ, hạnh phúc chăng?' để được gì?.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Cuộc sống của mỗi con
người có những định duyên nhất định khó tránh, có những duyên phận <i>hạnh phúc vĩnh viễn</i> dù có sống gió đôi
chút trong hạnh phúc ấy, nhưng quy chung nó là hạnh phúc dù không trọn vẹn. Nhưng
con người thích phô trương vẽ bề ngoài để được sự ngưỡng mộ, được gì mất gì chỉ
có mình là người hiểu rõ nhất, sống với thực tế là điều tốt nhất, không cần phô
trương rồi cho rằng đó là vẽ bề ngoài, thật sự ' thiếu tâm'.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;">Yêu
và ghét không rõ ràng và phức tạp hóa nó, con người cứ mang tâm trạng đau buồn,
khi gần đất xa trời, cái yêu thương ấy lại cứ hiện ra dần trước mắt. Bài học gì
chăng cho mỗi con người, tâm vô tư lự chỉ làm đau khổ những kẻ xung quanh. </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt;">Trách nhiệm con người
là sinh ra lớn lên làm tròn bổn phận đã được định sẵn, khi tròn trách nhiệm của
mình ra đi hạnh phúc thanh thản, </span><span class="apple-converted-space"><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt;">cố</span></span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt;">
không mang đến gánh nặng đến cho ai cũng như cho chính bản thân mình.</span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;"> Hạnh phúc mình
mang đến ai đó cũng chính là hạnh phúc của chính mình.</span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Snowynguyen Summer 2014<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-21558823914549127712014-05-19T07:58:00.000-07:002014-05-23T04:09:28.559-07:00NGÃ RẺ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoFQPtC1MjzrAPDjGV6nj5qNRpXPVd0ySoVCcSryaInLzBz7-o3mgTYf0YbVxFcVlgy0R1H8hvx1zkULUdPgxd9NDlSKI2rWyVgrV004xHX_D1EzgfzladYiFNHEKVF0SLu-SBVWGbjroR/s1600/download.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjoFQPtC1MjzrAPDjGV6nj5qNRpXPVd0ySoVCcSryaInLzBz7-o3mgTYf0YbVxFcVlgy0R1H8hvx1zkULUdPgxd9NDlSKI2rWyVgrV004xHX_D1EzgfzladYiFNHEKVF0SLu-SBVWGbjroR/s1600/download.jpg" height="298" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Cuộc đời con người ở những ngã rẻ phải quyết định, tốt
hay xấu ở tương lai, không ai định trước cho mình, chỉ có thể làm một dự án cho
riêng mình nếu mai mắn nó theo quĩ đạo mình vạch ra, thế nhưng không phải ai
cũng thế.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Sáng sớm, được một ngày nghỉ cũng hạnh phúc lắm, phải
làm ít việc cho xong, thế là cũng gần nửa đoạn đường, thở phào chút ít, nhưng
còn phía trước quá nhiều thứ phải làm. Theo thường lệ phải lái xe, nhưng nó
cũng chẳng xa, nên phải đi tram way, thế nhưng phương tiện này bị ngừng lại do
doạn đường phải sửa chữa, thủ đô mà đi đâu đường xá cũng thấy nâng cấp, rồi
cũng thấy mệt và cũng hòa nhập với nó, vì khi nó nâng cấp nơi đâu thì nơi đó
không thể qua được phải đánh vòng vòng mấy lượt thay vì năm phút thì thành mười
phút... Trạm tram way lại bị thay thế nơi gần đó bằng xe bus, khổ nỗi là nó ở
đâu cũng tìm chưa ra dù mỗi ngày mình lại phải thấy nó, khi nó sửa chữa biết
đâu mà lần. Lại bị đi bộ rồi, nó chẳng xa hơn cây số thôi, gặp cặp vợ chồng già Bỉ đi
ngược chiều, ngăn lại hỏi xem mình từ đó đến, chỗ đó có bị chặn không để họ tiếp
tục đi tới, sau khi trả lời là 'ok' thì họ tiếp tục đi. Họ già nên kỹ lưỡng chẳng
thích đi bộ nhiều sợ lại phải đi vòng lại, còn mình thì lỡ đi mà không tìm ra
ngõ để đón bus, thôi thời đi bộ cho nhanh đến chỗ cần đến. </span><br />
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span>
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Suy nghĩ trên đường
đi, con người có những bước ngoặt cần vượt qua, mọi việc cần lý chí, nó cũng sẽ
đi qua, nhưng nhìn lại thấy đầy suy tư, sau mình lại như thế trong đời, có mấy
ai vượt qua thử thách cuộc đời dễ dàng đâu?. Nếu thời xuân sắc trẻ trung ai cũng có nhiều
cơ hội để bắt đầu cho cuộc sống mình dù khó khăn nhưng còn sức trẻ, khi tuổi tứ
tuần không phải đơn giản mà bắt đầu thực hiện được những gì mình muốn đặc biệt
là xứ xa, nó không cùng tiếng nói, không cùng diện mạo vv và vv, xung quanh cũng
chẳng ai nói ngôn ngữ của mình từ công việc đến nơi mình sống, mai hay rủi, điều
này không thể diễn tả bằng lời, nó vui và buồn lẫn lộn...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mấy ai mà bước sang ngã rẻ mới của cuộc đời để rồi có
tất cả những gì mình mong đợi, con số quá nhỏ nhoi chứng minh điều này là bất
biến. Kẻ có đầy đủ quanh mình thì lại thiếu đi sự quan tâm chăm sóc của kẻ bên
cạnh, ngược lại thì có khi không được gì nhưng lại được tất cả tình cảm quan
tâm từ bên cạnh như xung quanh mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Một người có thể làm tốt ở một vị trí, chỉ có thể là
người chồng hay người vợ tốt thì ngược lại mặt xã hội của họ kém nỗi trội, còn
kẻ quá nỗi trội trong xã hội thì lại thiếu thốn sự quan tâm từ gia đình...
Không thể một người làm tốt cả hai nhiệm vụ trong cuộc sống này, hay là người
chồng tốt hay là một người có vị trí xã hội tốt. Nếu tìm được người có thể làm
tất cả mọi thứ chắc là tìm kim đáy biển còn dễ hơn.<o:p></o:p></span><br />
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhOXz5QC8xYhVEPJhTKC8frkuwsaZ38V7hgT4C_dlLaytThNeqOi84BNHWeFTMf4yScBnVNf47rvgP-CuuwWGmnkziz2cyKvn7lDH2GtA7hi8OKVllucZqj7XzRyYjTnMWQfMmXLbTHGG6w/s1600/WP_20140519_002.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhOXz5QC8xYhVEPJhTKC8frkuwsaZ38V7hgT4C_dlLaytThNeqOi84BNHWeFTMf4yScBnVNf47rvgP-CuuwWGmnkziz2cyKvn7lDH2GtA7hi8OKVllucZqj7XzRyYjTnMWQfMmXLbTHGG6w/s1600/WP_20140519_002.jpg" height="360" width="640" /></a></div>
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span>
<span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">Đứng trước ngã rẻ cuộc đời, ai cũng đắn đo, nó đúng
sai tương lai rồi nó thế nào, như đánh cuộc cả đời mình cho số phận. Khi mình
chạy trốn đi một điều gì đó, thì cái khác nó sẽ dồn dập mà tìm kiếm, đó là bài
toán cuộc đời nan giải, mà chẳng ai có đáp số?! hay người đời thường ví von ' </span><i style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">theo tình tình phụ, phụ tình tình theo'</i><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">.
Và cũng từ đó đã xảy ra những mối tình đau khổ và rồi người thì than thân trách
phận '</span><i style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">sao không quyết định đứng đắn để rồi mất đi cái mà mình phải có rồi nay lại
nuối tiếc</i><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">'. </span><i style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">Hồng nhan bạc phận,</i><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;"> đúng
chăng?! Chỉ có ông trời mới lý giải điều này, ông trời hay trêu trọc con người,
nhưng con người có tâm vị kỹ cũng không nhỏ, nên rồi những gì cần đến nó sẽ
không đến. Cái đến với mình mà mình không đón nhận, thờ ơ và bỏ lỡ đi cái cơ hội
của mình, nuối tiếc chăng, hay chỉ cười đùa giễu cợt với số phận.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Bận rộn với riêng mình rồi lại muốn mình hạnh phúc bởi
những điều xung quanh mà mình chẳng có hy sinh nho nhỏ nào, không cho gì nhưng chỉ
muốn nhận nhiều, đó là chất của những kẻ vị kỹ còn tồn tại trong xã hội này mà
thôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tương lai tươi sáng, chắc chắn nó sẽ đến vì những nỗ lực
từ bản thân. Một ngày niềm vui đến quá nhiều cho con người, lúc ấy <i>'mặt trời đã gần bên'</i> cho ta niềm vui ấy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Thực tâm mình phải có thì sẽ đón nhận sự hạnh phúc, hạnh
phúc nó không có chân đi tìm đến mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen May 2014<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-69191666133930705782014-04-30T02:53:00.000-07:002014-04-30T03:07:05.168-07:00ĐIỀU DỄ GẶP<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjUuse_ixUF0mNmvYbNw7spXB6d7qmIBOabG6BQKVVREWyIG7skIuPU4IfISsw8IvaiN6QrJcM34chteg3WYK5PM2ZRe-vLXOa7fPFh7tjfxjBwu0ATi0JjKI0jALbV4dSrX-ur77JSAieB/s1600/42aeaadd07136f88bda8ce4381da80a910a26bff.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjUuse_ixUF0mNmvYbNw7spXB6d7qmIBOabG6BQKVVREWyIG7skIuPU4IfISsw8IvaiN6QrJcM34chteg3WYK5PM2ZRe-vLXOa7fPFh7tjfxjBwu0ATi0JjKI0jALbV4dSrX-ur77JSAieB/s1600/42aeaadd07136f88bda8ce4381da80a910a26bff.jpg" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Bổn phận con người, đối với những người sống trong các
gia đình Việt Nam trung lưu thường gặp ở xứ xa hay tại quê nhà. Ai làm bậc cha
mẹ cũng có suy nghĩ chung rằng: lo cho con mình khôn lớn, có được cuộc sống ổn
định, mái nhà ấm êm, khá giả chút ít...<o:p></o:p></span><br />
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Vì thế cha mẹ nào cũng gánh nặng quằn đôi vai, chạy đôn chạy
đáo, lo lắng mọi điều... sáng tối ra ngoài về thì cứ chui rủi trong xóa xỉnh
căn nhà mình, trước sau chăm sóc, lúc nào cũng chăm sóc nhà cửa và con cái...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Có ít người Việt cho rằng bổn phận của họ là nặng nề, còn
người khác thì bổn phận nhẹ hơn, ví như bổn phận về con cái, chồng, vợ, cha mẹ
mình còn cha mẹ vợ, chồng, anh chị em mình còn anh chị em vợ, chồng, anh em cột
chèo, còn anh rể, chị dâu... đối với những người này gánh thật là nặng, nặng đến
suốt đời. Còn người khác theo họ thì bổn phận nhẹ như lông tơ...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Xa xứ dù có trăm năm thì người Việt xa quê khó thay đổi
bởi cộng đồng xung quanh mình, thói quen theo phong tục tập quán khó đổi, sống
cùng với người Việt thuần chủng có lai tạp chút ít cũng bản chất từ cội nguồn
kia cũng khó thay đổi bởi đôi đủa ăn cơm còn trên tay.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Đối với cha mẹ VN lúc nào cũng nghĩ và đùm bọc cho con
cái mình, nên khi ra đời Tây phương chỉ 30 tuổi thôi họ già như hơn 40 tuổi rồi,
vì họ phải tự lo cho mình, từ khi trưởng
thành phải tự mình định hướng cho mình thiếu đi sự lo lắng của cha mẹ cạnh
mình, nên họ phải suy nghĩ tìm tòi, và cứ nghĩ và nghĩ... nên đầu óc trưởng
thành nhanh hơn những đứa trẻ Việt Nam được đùm bọc và họ già hơn sâu sắc hơn con
cái mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tây phương suy nghĩ đơn giản, nhà cửa chỉ cần chăm sóc
một tuần một lần, cho người đến trả tiền cho họ chăm sóc nhà cửa, lau chùi, dọn
dẹp sạch sẽ và cũng tươm tất và còn sạch đẹp hơn nhiều lần so với người Việt
Nam sống xa xứ. Do tính chất tiết kiệm tự mình làm tất cả của người Việt Nam
chưa thay đổi dù có cuộc sống đầy đủ dư giả chút ít, cũng không tiêu phí số tiền
nhỏ bé này mà tiêu phí thời gian thư giãn của mình cho việc chăm sóc nó, cũng
có thể do bản chất thích làm lụng, chắc chắn rằng chất lượng không chuyên nghiệp
và hoàn chỉnh như những người đã phải làm vì cuộc sống và nghề nghiệp của mình,
nên thời gian rãnh rỗi của người Việt xa xứ là rất ít, còn Tây phương thì họ
quí báu thời gian của mình để giải trí thu thập thông tin, sau khi ăn thì chỉ
xem TV, internet đọc sách báo...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tây thì đơn giản, khi về với lòng đất chắc chắn rằng
con cái sẽ thiêu mình thành nắm tro tàn. Nên tự thân phải lo, lo bảo hiểm khi mất,
các phương tiện cho mình khi nhắm mắt, cũng như cho đám tang... của cải để lại
không quan trọng, vì tự những đứa con mình nó biết lo cho cuộc sống nó sau khi
trưởng thành vì nó đã được huấn luyện từ trường lớp và cha mẹ từ thuở nằm nôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tây giàu khác ta không khoe khang, là người với nhiều
chục triệu Euro trong tài sản, thế mà họ và con cái rất đơn giản không lòe loẹt
chỉ làm việc và đơn giản trong tất cả những gì xung quanh họ, khi gặp họ chẳng
ai biết là những kẻ giàu khủng khiếp. Họ huấn luyện con cái từ những gì mình
đang có cho con biết như những người bạn, dù có khác biệt rất lớn đó là hai thế
hệ trẻ già không quá gần nhau về tuổi tác.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Làm điều gì cũng thấy tâm vui vẻ và hạnh phúc chắc chắn
rằng khi ra đi mình cũng thấy thanh thản, có thể đối với gia đình mình khó vứt
gánh nặng, nên đối với xung quanh chắc chắn rằng chẳng có gì để lưu tâm, phải
cho nó lên bàn cân thì khổ lắm, sẽ ray rứt mãi vì mình sợ lãng phí thời gian và
vật chất để làm điều gì đó không cần thiết. Chẳng mang lợi lộc gì không cần phải
bận tâm, kho báu con người là từ sự vun đắp cái '<i>tốt</i>' như nước tưới vào cái cây cho nó xanh tươi, cái cây ấy như là
kho báu phải được chăm sóc vun bồi, từ thực tế, nếu mình lo sợ và tiết kiệm ngụm
nước ấy, thì cái kho báu ấy nó cũng héo đi theo thời gian, khi ấy nó cũng sẽ chết,
nếu không có bàn tay chăm sóc khác cho nó những giọt nước mát xanh hơn, trân
quí nó hơn, chắc chắn rằng nó sẽ xanh tươi và đẹp đẽ cho mình luyến tiếc. Bài học
ở đời mãi mãi sẽ không có <i>điều gì tốt nhất</i>
đến với mình, bởi mình thiếu đi sự vun đắp cần phải có. Đó là cái <i>'nhân quả'</i> ở đời mà con người luôn luôn
nhắc nhỡ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen </span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">l'automne</span><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"> 2014<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-19334228254650194352014-04-26T02:32:00.000-07:002014-04-26T23:54:25.444-07:00CỖ MÁY<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con người như những cỗ máy theo thế hệ này sang thế hệ
khác, giới trẻ hay trung niên... cũng thế cũng xoay quần quật sáng tối. Giới U
50 chuẩn bị sang U 60 cũng thế, và còn ít sức lực làm việc cố mà tận hưởng,
sáng sớm ra khỏi nhà lật đật như con thoi, vào sở lu bù với công việc, nhưng chỉ
đối với người mai mắn có công việc hiện tại, còn những người không có gì để làm
ngoài gia đình của mình nhưng cũng như những cỗ máy, cứ dao động quần quật sáng
tối cơm nước con cái nhà cửa, rãnh thì Facebook game, luyện chưởng... cũng bận
rộn lắm. Nói chung ai cũng cho là mình bận rộn, không biết phải bình luận gì?!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tham vọng, là khả năng con người, yêu cầu từ va chạm
cuộc sống xung quanh, cho con người những suy nghĩ so sánh rồi phấn đấu. Cái hiện
tại ôm khư khư nhưng lại muốn có thêm cái mới, thường thì phải bỏ đi cái thói
quen cũ và suy nghĩ cũ kỹ để có cái mới và tốt hơn người đời hay cho là thế, thế
nhưng có khi cũng nghịch lý lắm, cái cũ vẫn giữ lại đấy lại muốn có cái mới
hơn, để thử sức chăng?! Thử để xem mình có còn đủ để trinh phục cái mới, được tận
hưởng cái mới xem nó thế nào, nó có thú vị hay chăng? Nhưng đó là lý thuyết và
là đồ vật có thể cho ta thay đổi như ý muốn, cho ta thích thú hưởng thụ...
Nhưng đối với con người có tình cảm rõ ràng không <i>nhu nhược</i>, chắc chắc rằng mọi việc sẽ tốt hơn và không vướng mắc. Con người nhu nhược hay gặp phải đối tượng cứng rắn hơn để điều khiển họ, đó là
<i>luật bù trừ</i>.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Nếu thấy nó là quá sức chịu đựng thì nên giữ cái hiện
hữu, vì mình tự cho là mình đã hy sinh trên lý thuyết, nhưng thực tế thì vẫn
quy cũ, sáng tối làm việc cuối tuần chăm sóc nhà cửa trước sau, phục vụ số đông
người đã định sẵn lịch trình... như những con thoi không lên tiếng than van, chấp
nhận và phục tùng, nếu điều này có được nụ cười trong cuộc sống thì cũng nên
làm đó chứ. Vì nó quả thú vị vì mình được phục vụ được đáp trả những điều thú vị
bất ngờ mà mình không mong đợi, khổ thay cho kiếp con người.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Thích hay yêu điều này cũng không khẳng định được vì
không hiểu thực thụ <i>'tình yêu'</i> là gì,
nói yêu thương ai đó nên nghĩ rằng liệu nó có chính xác chăng hay là lời sáo rỗng,
nói hay hơn làm, chẳng có sự hy sinh nào mới mẽ trong cuộc sống mình, thì liệu
có gọi là <i>yêu</i>?!. Có thể đối với mình
là <i>yêu </i>nhưng với đối tượng thì ngược
lại, nghịch lý ở đời, nên con người cứ mãi kiếm tìm, như <i>trò cút bắt</i> ngày xưa.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPqJXnTFZBLf8EyVu8NkABNlcZS0lHQRTrjdI5m-AZx6g6I1RFxhz_MY4hRFki1Ypjyo04bjLE1ddl_OPsCPEG0iWp7Ovu5YkpR9UiAWNrRFekBjFZ_tQFmfGEEonTitkldZjkNPRoDj0D/s1600/1797507_694020150656430_6542650074175939366_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPqJXnTFZBLf8EyVu8NkABNlcZS0lHQRTrjdI5m-AZx6g6I1RFxhz_MY4hRFki1Ypjyo04bjLE1ddl_OPsCPEG0iWp7Ovu5YkpR9UiAWNrRFekBjFZ_tQFmfGEEonTitkldZjkNPRoDj0D/s1600/1797507_694020150656430_6542650074175939366_n.jpg" height="592" width="640" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Lời lẽ này hay lắm, nó hay vì từ bản thân mình tôi đã
học, nó là bài học ở đời khi mình yêu thực thụ, còn ta chưa có bài học thì vẫn
còn cơ hội để mà học để tiếp nhận bài học hay ho nhất mà theo những triết lý
này quả đúng nhất.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Hãy giữ lại cái hiện hữu tận dụng nó, dù có cũ kỹ nhưng
còn tốt hơn thử sức cái mới mà mình thì không đủ sức vượt qua chính bản thân. Điều
này còn tệ hại hơn là vun bồi cho cái đã có. Con người có quá nhiều tham vọng
thay đổi cái cũ vì theo họ nó chán ngắt và lại thích tìm tòi cái mới mẽ, nó sẽ
cho họ những thử nghiệm mới, thú vị chăng?!. Bài học ở đời đó là <i>'nhân quả'</i> mãi vẫn không thể có cái gì khác
hơn để thay đổi cái <i>'triết lý'</i> này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen Spring
2014<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-89322634922100538152014-04-12T22:52:00.000-07:002014-04-16T00:55:27.987-07:00GỬI PHẬN<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh5pCj1rE9a8ENu5DQjhCArzdxCXcZks97YvfQDwOwebAJh9JaBKYYe5xJW-SGfwrQ1GuSJqS5c_Ia43argNC3Tf02ZQhLpBLv2Jv-0YwKca5M7lfDmwnNqLriSq9j0JW36MtqY7qwojovl/s1600/images.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh5pCj1rE9a8ENu5DQjhCArzdxCXcZks97YvfQDwOwebAJh9JaBKYYe5xJW-SGfwrQ1GuSJqS5c_Ia43argNC3Tf02ZQhLpBLv2Jv-0YwKca5M7lfDmwnNqLriSq9j0JW36MtqY7qwojovl/s1600/images.jpg" height="252" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con người ta thường hay than thân trách phận khi thiếu
thốn một thứ gì đó ví như tiền bạc, tình cảm, gần gũi quan tâm... qui chung chỉ
là 'sự thiếu thốn'.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Trên đời mấy ai có đầy đủ và mãn nguyện với tất cả,
tuy nhiên người ta hay thường so sánh, sao nó sướng quá. Sao nó mai mắn quá vv
và vv... nhưng đâu biết đằng sau nó là gì, nhưng vẫn cứ cho là thế, vì ở đời
mình hay mang người khác ra so sánh, nó tệ hơn mình sao nó hạnh phúc giàu sang
hơn mình... Vì mấy ai chấp nhận cái hiện tại đang có, có kẻ cứ như con thoi, quần
quật sáng tối cuối tuần rồi đi chơi vài giờ sau đó lại trở về với cỗ máy định sẵn mà xoay quần quật sáng tối, để được
có cái tổ ấm nho nhỏ cùng với cỗ máy định sẵn suốt đời chui vào đó mà làm việc không
than thân trách phận vì được phục vụ đầy đủ bằng những bữa ăn ngon miệng?!, điều
này cũng gọi là đủ đầy hạnh phúc. Có kẻ thì thích trăng hoa bay bướm thích ngắm
nhìn cái mà người đời gọi là 'đẹp' để được lên mây, thế nhưng thực chất chưa hề
thấy, chưa hề biết. Chủ yếu đáp ứng cái thú tò mò là đủ rồi không cần cái chất
khác vì người đời hay nói ' <i>giỏ nào sọt ấy'.</i><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><i><br /></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Có người thay đổi đối phương như thay áo, không cần
suy nghĩ sâu xa, hễ thấy không đủ theo ý nguyện là ra đi, rồi lại có một đối
phương mới, dù con cái có bao nhiêu lớn không là vấn đề với họ, thế nhưng cũng
có kẻ cho rằng làm gì cũng nghĩ đến con dù con đã không còn nhỏ nhắn gì, điều
gì đã cho con người có những suy nghĩ khác
nhau thế, sự chín chắn chăng?!. Khi có sự quan tâm thấu hiểu..., là <i>cái níu kéo nhau</i>, có khi mình thấy đối
phương có quá nhiều điểm tệ, ví như 'sự không
chung thủy, không nhan sắc...' thế nhưng còn có cái <i>'tốt đẹp'</i> đó là thiên chức ' <i>làm
mẹ, làm cha</i>...' và còn có thể cho những ' bữa ăn, chăm sóc nhà cửa,...' đó
là cái nếu kéo mà ta không thể thiếu, rồi lo lắng nuối tiếc sẽ phải mất nhau và
rồi đau khổ, đó là cái' <i>sĩ diện'</i> phải
giữ vì xã hội mình đang sống, sống vì cái xung quanh mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Người thì thấy điểm xấu ở đối phương không hề có một
điểm tốt nào cả, đó là cái nguy cơ tan vỡ không thể níu giữ nhau, mối quan hệ
đó dù có bao nhiêu là sự ràng buộc khác với những đứa con nheo nhóc cũng không
là vấn đề với họ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con người là thế bất chấp cái hiện tại cái xã hội đang
sống gia đình... nhưng quan trọng là bản thân muốn gì, còn có người quá đặt nặng
cái xung quanh rồi phải tự mình chui vào cái vỏ ốc ấy để mà bơi lội mà tung
tăng. Thiên phú con người có những đặc biệt khác nhau, ai cũng có điểm tốt và xấu,
tuy nhiên khi dối phương thấy được một điểm tốt nghĩa là ta còn có cơ hội đối
diện nhau hàng ngày, khi không còn điều gì tốt nữa mối quan hệ tự nhiên tan vỡ
vào hư không. Không ai có thể níu kéo bằng tự chính mình. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngươi phụ nữ hầu hết thường có suy nghĩ chung từ khác
phái, phải dám hy sinh vì mình, bảo vệ và lo cho tương lai mình không tính
toán, những điều này là cơ bản nếu mình không có thì sẽ không bao giờ họ dám
làm bất cứ điều gì khác, vì sự cân nhắc của đối phương, thế rồi suốt đời mình vẫn
phải là mình không thể tìm ra được cái ' <i>tình
yêu đích thực từ đối phương'</i> mà chỉ sống trong ảo vọng xa xôi, <i>'đứng núi này trông núi nọ'</i> hay hãy chờ
một ngày nào đó <i>'thay đổi'</i> đến tuổi gần
đất xa trời mới nhận ra thì điều ấy quả quá muộn màn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Gửi phận không đúng nơi rồi cũng sẽ than thân rằng sao
mình <i>'phận bạc'</i> đi tới đi lui rồi
cũng thế, thôi thời cứ chấp nhận cái hiện có, phấn đấu cho bản thân 'một ngày
trời vẫn sáng' cho phận bạc thay đổi tương lai tươi sáng cùng những gì đang có
và tốt đẹp hơn nếu có sự kiên trì và quyết chí vun đắp cho cái mình đang có.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Lương tâm con người thật ra nó thế nào?!, nhưng ai làm
điều gì cũng nghĩ đến, số ít nào đó cũng cho rằng vì lương tâm mà không dám làm,
không dám quyết, thế nhưng nó có phải là lương tâm con người không để cho người
đời phán xét. Tâm ta tự nhận xét, nó
không đau khổ nghĩa là tâm mình thanh thản con người cũng sẽ hiểu rằng điều đó là
đúng và không thể quá thắc mắc lâu dài vì cũng sẽ mất công và mệt mỏi vì họ
không phải là mình mà cứ mãi theo mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen Spring break 2014<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-9327961247731404972014-03-31T00:12:00.000-07:002014-04-04T10:10:49.750-07:00ĐIỀU KHÔNG LÀM ĐƯỢC<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEghZ_7bca69o52cEcRr_1ihqC5ztGmFnVwUdr5CZBQR9hr7bATjolKa4b-O29f9x6uZcZjQuBSa2ni3fup9gKOudGMkUF_kN8yCC8lpeMzc2cPqdXac4JHpM7Jtaph1E9DamBh6VqBF0k7n/s1600/sen.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEghZ_7bca69o52cEcRr_1ihqC5ztGmFnVwUdr5CZBQR9hr7bATjolKa4b-O29f9x6uZcZjQuBSa2ni3fup9gKOudGMkUF_kN8yCC8lpeMzc2cPqdXac4JHpM7Jtaph1E9DamBh6VqBF0k7n/s1600/sen.gif" height="400" width="300" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tôi biết chị từ những năm trước, hoàn cảnh chị cũng
khá đặc biệt, người rất cứng rắn từ tấm hình thòi son trẻ, TNĐH chị có những ước
mơ hoài bão. Cùng với
tình yêu đầu đời ngây thơ trong trắng. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Chị lại ra đi, vì cuộc sống bấy giờ quá khó khăn,
tương lai mù mịt nếu ra trường với mãnh bằng như thế chắc chỉ về vùng sâu vùng
xa chưa ai đặt chân đến dạy học trò ở đấy, cha mẹ nóng ruột, thôi thời hy sinh
những đứa con này để được cái mai cái
rủi của trời đất biển cả mà được tương lai sáng lạng hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Rồi chị lại chia tay mối tình ấy, trong trắng ngây thơ mà tìm tương lai phó thác cho biển cả, không biết ngày mai ra sao, nhưng vẫn hy
vọng, được đặt chân lên một xứ sở thần
tiên như trong mơ ước, có tuyết rơi, lá mùa thu vàng rụng khi thu sang, có đủ bốn
mùa mà có nằm mơ cũng không thể đến. Rồi vượt qua bao khó khăn của biển cả chị
lại đoàn tụ và cùng với em mình xây dựng tương lai, nào là mang cha mẹ sang sau
ngày chia tay ấy nghĩ sẽ khó gặp lại, nhưng ý chí bất chấp tất cả, chị đã thành
công. Ước mơ được phụng dưỡng cha mẹ già đã đến dù có muôn vàng khó khăn trước
mắt.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Chị lại mong chờ một ước mơ cho riêng mình để được
nghe và ngắm nhìn lại người mình đã yêu
thời ĐH, nhưng anh xa và xa mãi để lại trong chị sự trống vắng và nỗi buồn bất
tận, không ai có thể thay thế 'anh ấy' trong chị. Mối tình ấy nó đẹp mãi dù có
muốn tìm lại cái 'tình yêu ngây thơ ấy' từ những quan hệ trong xã hội, nhưng chắc
rằng không ai có thể thay thế anh trong chị. Hy sinh cho gia đình, cận kề phụng
dưỡng cha mẹ già, bất chấp tất cả để được cái hạnh phúc là cha mẹ em út' là tất
cả. khó lắm không phải ai cũng làm được được điều này. Khi tiếp xúc chị còn thú
vị hơn, chị cứng rắn trong lời nói và quyết đoán hơn trong suy nghĩ, còn trong
văn vẻ chị rất hiền dịu và nhẹ nhàng nữ tính. Một mảnh đời đáng để biết và học
hỏi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Năm 2011, tôi có dịp gặp chị, lúc ấy vì tôi chỉ gặp
trong phút chốc nên ít quan tâm, nhưng sau biết được hoàn cảnh chị qua bài viết
và thông tin xung quanh biết được từ bạn bè chị, tôi thấy tiếc rằng, ngày ấy
tôi và chị chẳng nói với nhau nhiều.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Chị có lý tưởng mình. Hy sinh thời son trẻ còn nhiều
tham vọng, để vào trong nhà giam với sự kiềm hãm tự do. Vì lý tưởng của mình. Tương
lai dặp tắt từ những ngày ấy, chị có ước mơ và lý tưởng nhưng chị đã làm và
đã hy sinh, không phải người phụ nữ nào cũng làm được. Chị hy sinh quá nhiều sự
tự do của mình để theo lý tưởng ấy, và rồi chị được đáp trả bằng mối tình ở tuổi
hồi xuân, tình yêu 't<i>hầy trò' </i>mà người ta thường hay bàn tán
thời còn đi học, nhưng ngày nay nó không còn là quá xa cách ngỡ ngàng khi nghe
nhắc đến, bởi vì nó xa quá cái xứ sở quê nhà. Nơi mà sự <i>'tôn sư trọng đạo'</i> được đặt lên hàng đầu. Cái xứ xa này nó không
còn được nhắc đến nếu không còn tiếp xúc với cộng đồng người Việt. Một con người cần biết, trân trọng và
tìm hiểu sâu hơn. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Những gì không làm được trong cuộc sống mình, tôi trân
trọng và kính nễ, tôi khinh thường những ai nói mà không làm được, cái tôi
không làm được tôi rất khâm phục, vì mình không thể làm như họ không a dua theo
cái mà mình muốn nhưng chỉ một mình phất cờ thì cũng chỉ là lời nói vô giá trị.
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Còn những sự hy sinh cao cả hơn nhưng ta chưa từng gặp
trong cuộc sống, chỉ nghe mà chưa thấy cũng đã kinh ngạc và kính phục.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Điều gì ta không thể làm đừng tạo thêm sự khó chịu cho
xung quanh, hãy thông cảm với xung quanh, và thưởng thức, khen tặng, không cần
phải hô hào nhưng chất thì không có. Hãy như những người bình thường cuộc sống
sẽ thi vị hơn là chạy theo cái mà ta không làm được mà vẫn dơ tay hô hào. Hai mảnh
đời mà tôi thấy được trên đường đời từ thực tế tôi biết, đáng để trân trọng và
học hỏi, không quá phô trương, thầm kín và hy sinh cho lý tưởng của mình. Có cái
mà mình theo đuổi và làm được, điều đáng quí trong cuộc sống này, mấy ai làm được?!.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen Lente 2014<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-82247535616403793862014-03-30T23:30:00.001-07:002014-03-30T23:35:34.019-07:00KHI ẤY <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBXkwuXqpEzPgGm6MgjlkkxcYhAeJ1GoyS1h2gDepq9ydU7zq-ZPQMdDwl85MUq3ItTO4pePZZ8Lu2My2S8VlJErkXw-h4UdHO5pzGslKAfuQz5Io2xnctGSQBXjtPf93YDWYiF6qp9kK0/s1600/6469_9ad62789-6a14-4b34-a79c-9ec4ea0a3ede.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBXkwuXqpEzPgGm6MgjlkkxcYhAeJ1GoyS1h2gDepq9ydU7zq-ZPQMdDwl85MUq3ItTO4pePZZ8Lu2My2S8VlJErkXw-h4UdHO5pzGslKAfuQz5Io2xnctGSQBXjtPf93YDWYiF6qp9kK0/s1600/6469_9ad62789-6a14-4b34-a79c-9ec4ea0a3ede.jpg" height="266" width="400" /></a></div>
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Chúng tôi chỉ mới có 5-7-9 tuổi, còn con nít mà, nhưng cả bốn năm đứa, cả nhà thì đông lắm còn anh chị cũng lớn nhưng vẫn còn tuổi trẻ xuân thì, khi ấy chúng tôi nếu có được sự quyết định đúng đắn và lòng bao dung hy sinh vì gia đình, chắc là giờ này tôi cũng không thể viết được tiếng Việt như thế.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Hãnh diện lắm, nếu trong nhà có người du học, vì sẽ được bảo lãnh mà ra khỏi cái xứ sở của mình, giờ thì tụi tôi cũng được gần bốn mươi năm xứ người quên luôn tiếng mẹ đẻ. Thế nhưng, tụi tôi không có mai mắn đó, phải chấp nhận sự sống xứ sở mình, trong khó khăn cùng cực, những ngày sau 75, khó lắm, Ai cũng thế, từ những gia đình đủ người phục vụ rồi lại rơi vào cảnh tự mình chăn heo, cắt rau muống, nấu cám lợn, mua bán nho nhỏ... để có cái sống qua ngày, gần chục đứa, vậy mà ba má tụi tôi vẫn nuôi và cho chúng tôi ăn học dù sự giúp đỡ từ bên ngoài không bao giờ có. Lúc ấy, ba má tôi lên Sài Gòn nhận quà, người ta thì nhận những thùng qua to đùng và chở bằng xe xích lô máy hay ba gác, còn ba má tôi sắp hàng cả ngày chỗ nhận hàng qua nhiều ải hải quan kiểm duyệt sau khi ra được một cái thùng quà tí tẹo gần một kí lô, chỉ có vài chai dầu khuynh diệp và vài hộp thuốc, khi người ta nhận cả ngàn đô la, ba má tụi tôi đi nhận một hai trăm đô la, cũng tội cho ba ma phải đi lên đi xuống Sóc Trăng- Sài Gòn, khổ sở lắm. Ba nói chắc nó khó khăn lắm nên thôi bảo anh tôi viết thơ bảo nó đừng gửi tội nghiệp, vì ba má nuôi con cái có tính toán bao giờ. Ba má tôi rất hãnh diện về đứa con 'du học' lúc nào cũng khoe khoang hàng xóm bạn bè là con tôi rất giỏi..., nhưng tiếc thay.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Tụi tôi thì ráng lo ăn học, vì phải đậu ĐH dù khó khăn trăm bề với cái lý lịch ' <i>có thân nhân ở nước ngoài và loại tư sản</i>', vì nếu không đậu theo anh hai tôi nói '<i>sẽ đi móc bọc</i>' như con cái nhà giàu hay đại úy, đại tá ngày xưa... Ba tôi nói tụi con ráng ăn học để sau này tự nuôi sống mình. Ngày nào cũng thế tụi tôi phải nghe tụng hết những bài giảng như thế, đứa nào cũng cắm đầu, cắm cổ có thấy mặt trời gì đâu. Chẳng được đi chơi những bạn cùng lứa, rồi khi xa rời mảnh đất ấy chẳng còn biết đứa nào.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Nay biết được chúng nhờ thông tin hiện đại, tụi nó đứa thì vượt biên khổ ải, đứa thì đoàn tụ gia đỉnh cũng hơn hai chục năm và xem thường những người non trẻ ở xứ xa, tụi nó hãnh diện là qua được mấy chục năm xứ xa, tôi thì kém mai mắn hơn chỉ hơn chục. Dù ít hay nhiều nếu không có lý chí chắn chắn rằng năm mươi năm vẫn chẳng có gì để mà hãnh diện.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Nhưng cái đáng nói là sự hy sinh, nếu vì bản thân mình thì chắc chắn rằng bỏ đi cái chung, còn hy sinh cá nhân mình thì sẽ được cái chung ấy. Ai cũng có sự chọn lựa đúng đắn của mình, để về sau mà hãnh diện.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Đối với tôi, điều gì cũng thế, nó có cái giá của nó, nó không có cái hạnh phúc chung thì nó sẽ có cái riêng mình. Nhưng về sau sẽ thấy rằng mình quá ích kỹ để được cái riêng ấy. Ai ai cũng oán trách, cái ngày xưa ấy sao mình không làm, ngày nay có làm cũng đã muộn màng.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Rồi gần như tất cả chúng tôi cũng ra đi, dù có khó khăn nghìn trùng nhưng chúng tôi có cái hãnh diện không nhờ vào sự giúp đỡ hy sinh ấy, nhưng chúng tôi không có sự hãnh diện và tôn trọng từ quyết định ích kỹ kia. Nhưng nỗi ưu tư trong chúng tôi cũng khó phai vì điều này, nhưng rồi từ từ chúng tôi sẽ phải biết tha thứ và mở tâm cho cái mới đến tốt đẹp hơn. Hy vọng thế ở ngày mai?!</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Khi ấy, nếu mình mạnh mẽ hơn, hy sinh hơn cho gia đình chắc chắn rằng có nhiều người cùng vui vẻ, hạnh phúc xung quanh mình, cùng ngồi chung mâm cơm hàng tuần..., chứ không cô đơn chỉ mình ở cái xứ xa ấy, cùng với những người mà minh phải phục vụ họ đến suốt cuộc đời dù không cùng huyết thống, đó là cái giá phải trả. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">Snowynguyen Lente 2014</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-76292991970394963062014-03-30T10:32:00.000-07:002014-03-30T11:08:55.132-07:00 CHIM HÓT XỨ XA<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"> </span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQ4XOpBNDwwxfAqlR-8OO94NcrglRhXZNCL0oH1-Bzw192IhT7PZsAAH50Hs5OD0OCOhscvCWa91a9e8kAuneYfAmbik0Zj_XSRlZVUOqD9kxYKwVXlGZLxM_CnfWU4oJcb_dg08ldfvPO/s1600/1889009_824866270861590_2111854127_o.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQ4XOpBNDwwxfAqlR-8OO94NcrglRhXZNCL0oH1-Bzw192IhT7PZsAAH50Hs5OD0OCOhscvCWa91a9e8kAuneYfAmbik0Zj_XSRlZVUOqD9kxYKwVXlGZLxM_CnfWU4oJcb_dg08ldfvPO/s1600/1889009_824866270861590_2111854127_o.jpg" height="266" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
Hình ảnh Hồng Quốc Kiệt</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<o:p></o:p><br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tiếng chim hót nơi đông đúc chắc chẳng ai để ý đến nó,
nhưng cái xứ lạnh này ngày nào cũng thế, nghe nó hót líu lo mỗi sáng sớm như đồng
hồ báo thức từ thiên nhiên.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Như cái đồng hồ báo thức đúng giờ, khi nghe tiếng chim
nó hót là phải tỉnh<span style="color: red;"> </span>dậy, khi ấy khoảng 6h sáng. Mùa nào cũng thế, mùa hè
hay đông như nhau, khi đó không biết nó có lạnh không với cái lạnh buốt da, với
bộ lông chống cái giá rét, nóng bức của nó, nó vẫn hót, chỉ khi có tuyết thì lại không nghe nó hót.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con người dù trang bị quá kỹ càng nhưng vẫn lạnh với
cái lạnh mùa đông buốt giá, còn loài chim chỉ có bộ lông của nó, thì nó có thể
sống ở bất cứ nơi đâu. Ông trời cũng cho tạo hóa quá nhiều món quà mà nếu ta
không quan tâm chắc chẳng thấy điều này rõ ràng lắm.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tiếng chim hót ngày xưa mỗi buổi chiều ngay trong sân
nhà mình, và cũng được ngắm trăng sao những ngày
có trăng tròn, má hay lên lầu thượng đốt nhang những ngày rằm rồi thường ngắm
trăng đẹp, </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 18.399999618530273px; line-height: 21.466665267944336px;">nhưng mình không thấy nó quí</span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">. Ngày nay ngắm nhìn trăng sao, hoa lá cũng không có đủ thời gian mà
chim ngưỡng, nghe ngóng, chỉ thấy toàn là công việc và bận rộn... Xứ xa thì không
thể có tâm hồn vào những ngày thường lệ, có lúc bỗng giật mình, thì khi ấy mình đã quá xa
với cái tuổi mộng mơ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Chim hót véo von làm lòng người lắng đọng, suy nghĩ những
ngày trẻ thơ, khi lúc <i>còn ăn chưa no lo
chưa tới</i>, lúc nào cũng thích vui chơi đùa giỡn, những buổi chiều, được cùng
những đứa trẻ đồng lứa dạo chơi và xem bắn chim từ những ngọn dương cao vút,
khi một con chim bị trúng đạn, nó rơi xuống người đi săn vui vẻ mang nó đi, chỉ
mình suy nghĩ sao nó lại bị con người tàn phá.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Chim chóc, mang tiếng hót cho những bản nhạc hòa quyện vào nhau mỗi ngày, nếu loài
người, ăn lấy nó, thì chắc là những tiếng chim kia cũng sẽ đau buồn lắm. Sự cách
biệt lúc nào cũng làm cho mọi loài vật phải suy nghĩ, đau buồn. Cuộc sống cho
ta hạnh phúc là được gần nhau và hiểu biết, biết giữ gìn chăm sóc nâng niu mọi
thứ xung quanh, không tàn phá nó với bất cứ lý do nào, đó là niềm vĩnh cữu là
cái tâm trong mỗi con người, sự tàn phá nó với hình thức nào cũng là sự hủy diệt
những cái hiện hữu có sẵn. Rồi nó sẽ mất đi vĩnh viễn mà ta không biết tại sao?
Ai đã gây nên điều tệ hại thế<i>. Bắt thang
lên hỏi ông trời</i>?!.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen </span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Printemps</span><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"> 2014<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-7218586737535253242014-03-07T09:52:00.001-08:002014-03-07T10:20:14.903-08:00ĐI CHÙA<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsJ4XXmgxBrxhdiGoiNWAIr8PHM0WM9CAgcDrRhoih_mEKkYC6Ihrh5hSg9dbLJxsrxWeu68HDIBiZY6hSrvBPl6Uw_LYMhvw5ig67UYlifdtepCQlKmcgyjk-4T8024u0NgXsexxzppN7/s1600/Di+Chua.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsJ4XXmgxBrxhdiGoiNWAIr8PHM0WM9CAgcDrRhoih_mEKkYC6Ihrh5hSg9dbLJxsrxWeu68HDIBiZY6hSrvBPl6Uw_LYMhvw5ig67UYlifdtepCQlKmcgyjk-4T8024u0NgXsexxzppN7/s1600/Di+Chua.jpg" height="480" width="640" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày nay, đi chùa không biết có gọi là cái mode hay
không? vì ngày nay chùa chiền rất nhiều và rộng khắp, trong nước nếu tại Sài
Gòn chùa rải rác khắp nơi các quận, nhiều nhất vẫn là khu Bà Chiểu, Gò Vấp, Hốc
Môn, Thủ Đức... Hải ngoại cũng không kém phần, ít nhiều cũng không thể không
có, không biết có phải là nhu cầu tinh thần hay không? nhưng ngày càng nhiều và
nhiều hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Khi đến chùa ai ai cũng mong muốn ước nguyện một điều
gì đó cho cuộc sống mình, cũng có người đến làm công quả... cho tốt hơn đời sống
mình hay cho đời sau vv và vv... mục đích tốt chắc Phật cũng chứng minh. Nhưng cũng
có khi hơi quá đà, vì làm một mà cầu mười, làm chút việc nhỏ nhưng cầu việc lớn,
bỏ công một ngày nhưng cầu có cái nhà, cái xe, đứa con vv... không biết Phật
nghĩ sao? Cho 1 món quà nhỏ mà xin thì nhiều quá, xin cả gia tài kếch xù bằng
trúng số...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Nếu đi chùa để tâm thanh tịnh, bớt đi ' <i>sân si, dục vọng</i>...' cái này chắc tốt
hơn là đánh đổi sự cầu xin. Cửa Phật là nơi để thanh tịnh, chứ nghĩ rằng đến đấy
Phật sẽ cho ta điều ước thành sự thật, chắc khó quá, vì theo nhà Phật cái gì
cũng có nhân duyên, nhân quả, có vay có trả vv và vv, không thể tự nhiên mà ta
có được cái hiện tại. Sức khỏe, tình cảm, gia đình trọn vẹn... thiết nghĩ cũng
quá đủ, có khi có người có nhiều thứ trong cuộc sống, thế nhưng vẫn thiếu đi
cái cơ bản mà ai ai cũng mong đợi, thiên chức làm cha, làm mẹ. Có những điều ta
có nhưng vẫn thiếu, đó là nhân quả mình đã cố làm nhưng không đạt ngày hôm nay.
Nhưng cố gắng làm những gì có thể cho
xung quanh mình, cũng là cái hạnh phúc mà ông trời cho ta, vì mình còn đầy đủ
cái cảm nhận thế giới xung quanh mình, có khi con người không đầy đặn lành lặn trên cơ thể và khối
óc, họ vẫn vượt qua cái cuộc sống khắc nghiệt mà vươn lên... Như thế mình còn hạnh
phúc hơn họ, mai mắn hơn họ, phải cố vượt qua mọi việc để đạt được mục đích
mình, sống tốt xung quanh, chắc chắn sẽ có cơ hội thực hiện mọi thứ mình ao ước,
khi sống tốt kết quả đến nó cũng tốt như thế, còn ngược lại sống không được
lòng gia đình hay xung quanh, cái ích kỹ kia còn vương vấn, chắc chắn rằng cái
gì đến cũng khó khăn và nặng nề, vì bản thân mình đó thôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con người bằng da bằng thịt, muốn vượt khỏi cái ham muốn,
sân si, ích kỹ... không phải dễ, ai cũng nói được dễ dàng hay sưu tầm dễ dàng và
lấy đó để khuyên răng người khác thì thật là dại khờ vì ' <i>nói dễ hơn làm'</i> đâu đơn giản mà mình như một <i>'thiên thần'</i> thấu hiểu và áp dụng dễ dàng, xem mình như <i>thiên thần</i> nhưng bản thân thì <i>sân si</i> thế thì phải xem lại chính mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Có những người họ vượt qua cuộc sống quá khắc khổ thế
rồi, bắt xung quanh mình phải theo họ, thật là khổ sở cho bản thân mình và xung
quanh, vì cứ muốn nói gì thì nói, nói vô tư lự chẳng cần suy nghĩ sâu xa, được
phần mình là đủ, mà quên rằng sẽ làm cho
những người xung quanh phiền mình và xa lánh. Chỉ những người như thế mới hòa
nhập cùng nhau, biết hy sinh cái tôi cho cái chung thì sẽ được lòng xung quanh
mình, còn ngược lại thì sẽ lẻ bạn, chỉ có người như cùng hoàn cảnh và cá tính ấy
mới hợp nhau mà thôi, những người tốt hơn họ không thích hợp sẽ xa lánh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Cái tâm hẹp là lẽ thường tình ở đời, còn mở tâm chắc
khó lắm. Phải chiến đấu và kiểm soát mình mọi lúc, thì mới có thể hòa nhập xung
quanh. Con người hay hiếu kỳ và tò mò,
thế nhưng nếu suy xét thấu đáo thì cũng dễ hiểu thôi, một con người tốt rất dễ nhận
ra, xung quanh yêu mến ca tụng vì những người này họ cũng sáng suốt và cho ta
thấy kết quả, không cần phải chạm mặt mới biết.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Đi chùa với mục đích thiện tâm chắc chắn sẽ mãi vui
trong cuộc sống, đánh đổi nó bằng sự cầu xin thì thật là thiếu sót, chùa tại
tâm, tâm đẹp tướng đẹp, đi xa sẽ mỏi chân. Nhưng làm việc tốt cho ai hay cho nhà
Phật cũng là điều rất tốt nhưng đừng kèm theo sự thỉnh cầu chắc cửa Phật sẽ
ngày càng tốt hơn và tâm lại đẹp hơn càng bổ sung thêm cho văn hóa tâm linh của
mỗi người chúng ta.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen women's day 2014<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-68361416925473848842014-03-03T00:14:00.003-08:002014-03-03T00:14:43.912-08:00HOA TUYẾT<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6284" style="font-size: 16px;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgikB4J_sf_bTVE8yOmxAKI8brYik24NwdVdxrE-3andMtlD5a4Fkpalb3lUyLmxq-dnqGx4qhSMiuPvGezOWlLfi09ZFsQ5UPoLrc84Km3njxj6GkWKRI-Cwt_MY5HqDU2El8-f8MfKRKz/s1600/taochu.com_snow11.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgikB4J_sf_bTVE8yOmxAKI8brYik24NwdVdxrE-3andMtlD5a4Fkpalb3lUyLmxq-dnqGx4qhSMiuPvGezOWlLfi09ZFsQ5UPoLrc84Km3njxj6GkWKRI-Cwt_MY5HqDU2El8-f8MfKRKz/s1600/taochu.com_snow11.gif" height="300" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6284">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="font-size: 16px;"> </span> Nhớ màu hoa TUYẾT trắng tinh</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6284">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Nhẹ baY theo gió gợi tình mến quê</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6280">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Nhớ màu hoa phượng hè Về</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6169">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Đỏ như màu máu của tim chúng mình</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6168">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Hoa nào cũng đẹp cũng Xinh</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6074">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Nhưng màu hoa TUYẾT thắm tình tha hương</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6282">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Dù cho ở tận muôn phương</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6288">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Bảng trường HOÀNG DIỆU cuối đường đợi mong</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6289">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> </span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6289">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> trịnh quang chiếu kính bút</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6289">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6289">
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6296">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> một loài hoa không có ở VIỆT NAM</span></div>
<div id="yui_3_13_0_ym1_1_1393833626147_6307">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> mà mùa nầY ở CANADA nhiều quá ngẩu hứng làm mấY câu thơ</span></div>
</div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-53327498226726582022014-02-20T11:22:00.000-08:002014-02-20T11:39:51.786-08:00SỢ MA LẮM<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj3wmm2CiEK8paNBLFNahFYa4ub4AMn-njncf-10XIIW_GYmIL3_vVoT5EHwrrQCyPuCr_rod_inAbXR50HN_sq8wnuLX3VZZSAMCaKkt5c7GXHZGN6UI9zq4X0o-CizE3aCohHaxInvRTG/s1600/images.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj3wmm2CiEK8paNBLFNahFYa4ub4AMn-njncf-10XIIW_GYmIL3_vVoT5EHwrrQCyPuCr_rod_inAbXR50HN_sq8wnuLX3VZZSAMCaKkt5c7GXHZGN6UI9zq4X0o-CizE3aCohHaxInvRTG/s1600/images.jpg" height="262" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tụi tôi khoảng 8-9 tuổi, là con nít thì chắc chắn ham
vui, nhưng nỗi tội sợ ma, khi ấy quê nhà còn khốn khó, mỗi tối không có điện,
chỉ có nhà kế bên sát đồn cảnh sát thì được hưởng chút điện từ kế bên khoảng
vài giờ mỗi tối, lúc ấy còn ghiền xem Tivi, nên phải trốn lên lầu, leo qua nhà
hàng xóm mà xem hưởng chút phim cũng đỡ ghiền.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mỗi ngày, sau giờ ăn, ba má còn lo mọi việc ở tiệm,
thì tụi tôi lên lầu chơi chờ đến giờ thì leo qua lầu hai nhà bên cạnh. Tuy
nhiên, nó rất khó leo vì có một khoảng trống giữa hai nhà, vì khác vách. Nên ba
má cấm không cho tụi tôi leo như thề rất nguy hiểm sợ trợt chân thì khổ, sẽ rớt
xuống nhà gần hơn chục mét. Thế mà tụi tôi còn con nít chẳng thấy nguy hiểm gì,
chỉ sợ bị đòn thôi. Nội tôi thì hay canh xem tụi tôi có phá phách như thế
không, vì nếu thấy thì nói ba, qua kêu về sợ xanh mặt, ba mà đánh đòn như trời giáng. Một hôm có phim hoạt
hình, cái này con nít nào cũng mê, và phim 'Maica <i>từ trên trời rơi xuống</i>' mê lắm. Đến nỗi không có điện để xem thì phải
bằng mọi cách leo qua nhà hàng xóm mà xem cho đỡ cảnh tối mù mịt không đèn. Nội
thấy thế méc ba, ba gọi hết mấy đứa về cho nằm sấp xuống, đánh mỗi đứa mấy roi, sợ quá chừng. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Con nít cái gì làm không được là cố mà làm, dù bị đòn
có sợ thế nào cái ghiền vẫn còn nhen nhóm trong lòng, rồi cũng lại leo qua nhà
hàng xóm xem tiếp cho hết trọn bộ phim nhiều tập chứ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Mỗi lần nội về thăm tụi tôi, thì tụi tôi chỉ reo lên 'nội
về', vì nội không gần gũi tụi tôi như bà
cô Tư, em ông nội bà cô Tư thương tụi tôi, mỗi tối bà nằm võng lắc lư, kể chuyện
'Trạng Quỳnh'. Nội thì
hay la tụi tôi, vì tụi tôi còn nhỏ không hiểu chỉ nghĩ chắc nội không thương tụi
tôi, chỉ thương cháu ngoại nội thôi, vì cháu ngoại thương nội lắm. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Tụi tôi rất thương bà cô Tư, bà cô mù nên bà hay xem
bói cho người ta, ngồi nghe bà cô nói chuyện với khách, khách rất thương bà,
nên cho bà tiền và cho quà, bà rất dễ thương, nên lúc nào bà đến nhà, khi thấy
từ xa, tụi tôi cùng reo lên ' <i>bà cô đến'</i>
chạy ùa ra, nắm tay bà, bà thương tụi tôi lắm thăm hỏi đủ thứ, tụi tôi quấn
quít bên bà, vui vẻ lắm. Rồi tối, ăn xong được nghe bà kể chuyện <i>'nghìn lẻ một đêm'</i> và được nghe nhiều
chuyện do bà kể, rồi khi đó bà cô xem cho từng đứa một, và cũng nói từng đứa
khi lớn lên sẽ làm gì, đứa thì làm kỹ sư, đứa thì bác sỹ, đứa thì tha hương... đâu
có biết gì và hiểu gì, chỉ nhớ mấy anh chị lớn thì ghi lại mình nhỏ quá chỉ ngồi
nghe. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Rồi một ngày, nội
lên Phụng Hiệp, về nhà Bác Ba, ăn nhầm óc len buổi tối, nội đau bụng, rồi cấp cứu
ở Cần Thơ, sau đó thì nội qua đời. Ngày nội mất, chẳng còn nội, bà cô Tư khóc
nhiều nhất vì không ai dẫn bà cô nữa vì bà mù lòa, bà kể ngày còn trẻ bà đẹp lắm,
khi đó có cái mái hiên do người ta đang lợp lại, thì nó không mai rớt ngay đầu,
làm bà bất tĩnh và tai nạn quá lớn này lấy đi đôi mắt bà. Bà chỉ còn tự nuôi sống
mình bằng nghề <i>'thầy bói mù bấm độn</i>'.
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày tang nội, tôi phải giữ nhà, cho cả nhà đi về quê
nội mà dự đám tang, tôi ở nhà một mình với bà cô sáu em ông ngoại. Nhưng lúc đó
sợ ma lắm, sợ hỗng dám đi vô nhà một mình chỉ ngồi kế bên bà cô sáu, khi ăn
cũng theo bà, đi vòng vòng ngoài nhà, hỗng dám vô trong, sợ quá chừng chẳng biết
sao, sợ ma quá, sợ gặp bà nội đứng đâu đó thì chạy thấy mồ, thế đó, con nít mà.
Rồi tối lại có vài người về mới dám đi ngủ, ba và mấy anh thì ở lại quê nội,
còn má thì về cùng mấy chị, lúc đó mừng lắm mới đi ngủ, sợ ma buổi tối lại tiếp,
sợ không dám đi đâu khi ngủ giữa khuya, phải gọi chị dậy mà đi cùng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Thiếu vắng nội bà cô tư đau buồn lắm, rồi vài năm sau,
bà cô rồi cũng thế, lần lượt ra đi, tôi không được dự đám tang bà nội và bà cô
Tư, chỉ biết ngày bà mất đứa nào cũng buồn và khóc, vì bà thương tụi tôi lắm. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày nay nhớ về những ngày còn có bà nội bà cô, lúc đó
mình chỉ nghĩ ai gần gũi thì thương, còn hay la thì không thích, chắc là con
nít thì thế, nên con tôi cũng thế, ai gần nó mà không thăm hỏi nói chuyện với
nó, lần gặp tới nó rất sợ và không thích gần. </span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Con tôi cũng sợ
ma tương tự, nó còn nhỏ thì không thấy sợ, càng lớn nó càng sợ, nó sợ nhưng lại
thích xem phim hoạt hình có ma, chẳng hiểu tại sao con nít là thế, sợ nhưng lại
thích xem.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Thuở ấu thơ qua mau,
'tình thương' ông bà dành cho chúng ta, thường rất khó đọng lại trong đầu óc
khi trưởng thành, vì nếu ông bà nào ít gần gũi, còn lúc nào ông bà cũng cận kề và dạy
dỗ nó, chắc chắn rằng ký ức ấy khó phai, nó theo ta từng những phút giây gợi nhớ
về xứ sở đã quá xa xăm, nơi mà có sự ấm áp của gia đình và người thân, cái gói
quê nhà nó mãi theo ta từ trong nhịp thở khi lại được nhắc về. Nó mãi là hình
bóng của những chiếc võng đong đưa cùng những câu hò vọng cổ, được thả diều vào những buổi chiều trên sân thượng, dù xung quanh
mình thì chắc khó mà có thể tìm thấy được, nhưng hình ảnh ấy của tuổi thơ, của mỗi
con người một lúc nào đó nó sẽ không phôi pha dù có cứng rắn giữa cuộc sống hiện
đại nhưng lạnh lẽo sự ấm áp của gia đình. Nó mãi xa trong mỗi chúng ta khi đã
không còn gần nó.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Snowynguyen Winter 2014<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7369700616791966743.post-13120165661120613202014-02-17T02:56:00.003-08:002014-02-17T23:20:07.350-08:00NGỒI NGHỈ UỐNG NƯỚC<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYWbFiPs-bHYmyVgSC4XMkx7dzKbWINQIM4-4m1MbxH_8EtqOvmehHnqFGYIZqy-zT83IZkr8m_VI5lPyEof6oOfrDHA0vIRNNw7IpE_LIZwaSgfX5XQZJ8oc6mL6201Xw3XGC-0lIfxZ_/s1600/1307496183-1285571190-day-con2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYWbFiPs-bHYmyVgSC4XMkx7dzKbWINQIM4-4m1MbxH_8EtqOvmehHnqFGYIZqy-zT83IZkr8m_VI5lPyEof6oOfrDHA0vIRNNw7IpE_LIZwaSgfX5XQZJ8oc6mL6201Xw3XGC-0lIfxZ_/s1600/1307496183-1285571190-day-con2.jpg" height="426" width="640" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Má thường nói với khách hàng ' <i>ngồi nghỉ uống nước'</i>, hàng ngày tụi tôi nghe má nói thế. Mỗi ngày
chỗ ba làm, kế bên ba để dãy
băng ghế đá cho khách ngồi chờ, có cái bàn nhỏ bên cạnh, trên bàn lúc nào cũng có bình trà to và mấy
cái tách, ngày nào cũng phải làm thế khi đứa nào đến tuổi 15-16 là sáng sớm thức dậy trước khi đến trường là phải nấu nước pha trà để sẵn trên bàn và pha café cho ba má.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Khách đến
sửa xe chỗ ba, má mời ngồi nghỉ uống nước trà, khá hơn thì <span style="font-family: 'Times New Roman', serif;">café </span>phải pha
ngay lúc đó, hay gọi từ quán gần nhà, còn cho ăn sáng, sướng lắm khách của ba,
mấy ông <i>chủ bự</i> ngày xưa hay nói thế, được
má đãi ăn sáng ngon lắm. Nói chung khách của ba má tiếp đãi và chăm sóc kỹ lắm,
chúng tôi lúc nào cũng nhớ thế. Má có bộ nhớ dữ lắm, cũng hàng cao thủ, những món phụ tùng xa tải, xe đò,
xe hơi, máy cày... má nhớ từng chi tiết một, các hãng xe hay máy móc thời đó như
GMC, Volvo, Kubota, Yamaha... hình như không thể qua được cái đầu óc nhớ chính
xác của má, khi ba gọi má (vì má thứ ba)' <i>ba ơi lấy bạc sắp măng (segment), ron cualas (Joint Culasse), roture, volant</i>...' thì má lấy trúng phốc. Bởi vì mỗi
hiệu mỗi khác nhau từng mm một và có những loại rất khác nhau từ chi tiết,
có mấy máy 4, 6... má giúp ba rất nhiều, người ta nói ' <i>đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn </i>' đó cụ thể là ba má tụi
tôi, mà tôi thấy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Khi tụi tôi chỉ 5-6 tuổi đã bị giáo huấn rồi, khách đến
nhà mua phụ tùng thì phải chào khách là ' <i>chú
bác cô</i>...' và đi theo khách, vì có khách hay lấy vặt những món đồ nho nhỏ bỏ
vào túi quần như bù loang (boulon),
ốc vít (vis)... Má dặn khi khách nào hay có tánh như thế phải theo, đi
sau lưng hay kế bên dù mình còn nhỏ xíu, nên họ cũng ngán hỗng dám nhúc nhích, vì những món nhẹ được
để trong tủ kính còn những phụ tùng nặng và dơ không thể để trong tủ, phải theo
thứ tự trên kệ mở, ai lấy cũng được, nên rất dễ mất, vì ngày xưa không có
camera theo dõi. Chị lớn tôi được má dạy làm facture (bill) cho khách vì chị lớn
biết tính toán và viết chữ đẹp, chị được ba má cưng như trứng từ thuở nhỏ đến
trưởng thành, không động đến tay làm việc nhà, dù chị nấu ăn rất ngon và khéo
giống má tôi, tụi tôi nhiều khi cũng ganh tỵ, cuộc đời chị như đi trên thảm đỏ.
Nhưng ông trời rất công bằng cho người ta cái này thì lấy lại cái khác, nhưng
cái quý giá nhất là chấp nhận hạnh phúc hiện tại thế là đủ. Rồi cuối ngày, các factures đó được cho tụi tôi khi lên 10-12 tuổi đi đòi tiền khách, đến từng nhà
người khách lấy tiền, ai mà không trả thì ngồi đó đến trả mới về, nếu ai mời ăn
cơm ngồi đó chờ ăn xong và trả tiền mới đi,
và nói ' <i>nếu không có tiền về bị má rày</i>'.
Nhưng không phải ai cũng thế, có hai trên mười khách là khất hẹn nhiều lần rất
bực bội tụi tôi phải đến mỗi ngày. Rồi cũng có khách chẳng trả luôn do công việc
xuống dốc, nói chung cũng cả liste chứ chẳng chơi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ba má dạy con từ thuở nhỏ, ba thì nói chuyện lễ nghĩa,
nguyên tắc ở đời, má thì cứng rắn chịu đòn, phải kiên trì không bỏ cuộc. Ba dạy
con gái khi lên bàn ăn, ngồi ngay ngắn, khi ăn không được gắp cái mang cá lóc, cái đầu cá
kèo, ăn không nhanh và không ăn hết sạch... thì mất duyên, nói chung huấn luyện như doanh trại
quân đội.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Lúc ấy có ông khách thân với ba má xin một đứa con gái
về làm con nuôi, nhưng tôi lại sợ xa cái nhà hạnh phúc này và từ chối, vì ông
khách đặc biệt này giàu quá và rất thương con gái vì ông có toàn là con trai. Má
hỏi <i>con muốn đi ở với bác không</i>? Tôi trả
lời là '<i>không</i>' vì rất thương cả nhà,
má hỏi thế nhưng biết tôi không chịu và má chắc chắn cũng không cho dù có cả chục
đứa.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Ngày nay sống xứ Tây, ngẫm nghĩ ba má ngày xưa nói tiếng
Tây đó chứ, phụ tùng toàn tiếng Tây thôi, như vậy ngoài ba nói ít tiếng Tây mà má cũng biết chút đỉnh bỏ túi. Ba tôi mơ ước cả nhà, có bác sỹ, kỹ sư, luật sư, thẩm
phán, và rồi có ai đó nối nghiệp ba, thế nhưng chỉ có anh trai tôi là theo cơ
khí nhưng ngặt nỗi xa xôi quá, rồi có ai nối nghiệp ba đâu, rồi cái tiệm của ba
và của má dần dà cũng đóng lại, ba ra đi, má già nua và quên quá nhiều, chắc
ngày xưa má dùng bộ nhớ nhiều ngày nay thì giảm dần và giảm dần rồi lúc nào
cũng lại nghĩ về ba tôi, má thương ba và giữ ba kỹ lắm, chẳng ai dám gần ba, má
chắc cũng cỡ ' <i>Hoạn Thư thời nay</i>' chứ
chẳng chơi. Không biết cái gène này có ai trong nhà giống không? vì chúng tôi sống tứ
phương chưa kiểm chứng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><i>Ngồi nghỉ uống
nước</i>, được học cái chiều khách hàng, nhớ hoài câu nói của má, nhớ lại cái ngày
xưa thuở còn cùng ba má mỗi ngày ở tiệm làm việc, sau giờ làm được nghe ba nói,
dù cái ngày xưa ấy nó qua đi, trong khoảnh khắc lại được nghĩ về, nó ấm áp lòng người
xứ lạnh trời Âu, thiếu vắng gia đình, tiếng mẹ đẻ ngày xưa, nó xa lắm, nó không
được nghe hằng ngày, phải tìm đến cái không khí gia đình xa xưa từ ký ức, ngày
nay sự hiện đại từ thông tin không khó, nhưng nó là cả sự khác nhau trong không
gian xa xăm, dù có cùng vui chơi bè bạn trên phương tiện đại chúng, nó chỉ phần
nào tìm lại cái hương vị quê mẹ xa. Phải tìm tòi học hỏi từ xung quanh để hòa nhập
vào nó cho cuộc sống hiện tại, cái chất quê nhà thì mãi xa vì nó vẫn là nấm đất <i>quê cha đất tổ </i>mà ngày xưa còn được tận hưởng, tuổi thơ đã qua đi, ngày
nay nó xa tầm tay dù ta có trở về trong khoảnh khắc ngắn ngủi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US;">Snowynguyen l'hiver 2014<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.com