Thuở nhỏ, khi ấy tụi tôi khoảng 5-10 tuổi, mỗi sáng
người phụ nữ khơ me lớn tuổi hay có cái khăn rằn quấn ngang đầu rồi mang rổ cá đủ loại nào là cá lòng tong, cá bóng... đến cho má, những con tôm tươi lắm, những con cá con cũng cứ thể nhảy lung
tung. Má nói ' cá tươi kho quẹt
ăn rất ngon'.
Không biết sao cứ mỗi lần mua như thế chỉ có vài ngàn
mà người này có thể nuôi sống cả gia đình mình, nhưng khi ấy quá nhỏ tôi không
suy nghĩ nhiều, chỉ thấy rằng rổ cá má mua mỗi ngày mang đi kho tiêu, ngon lắm
ăn sáng với cháo hay má nấu canh ăn trưa với rau đắng hay canh chua đều thấy
ngon. Món ăn má làm từ những điều đơn giản nhất cũng thấy ngon cả đời.
Con người ta ở cái hoàn cảnh khó khăn nhất là hoàn cảnh
tôi luyện hay nhất, con người không thể làm ở hoàn cảnh tốt nhất, nhưng với hoàn
cảnh khó khăn nhất họ đã làm được xấu sắc nhất.
Ai cũng thế cái điều đơn giản nhất là học hỏi để vượt
lên hoàn cảnh, nhưng sẽ bị trùng bước bởi hoàn cảnh quá tốt hay lý do cản trở
là biện luận cho bản thân mình.
Nhưng đối với tôi má lúc nào cũng muốn con cái đoàn tụ
dưới ngôi nhà của má, mong rằng ngôi nhà ba má vẫn nằm đó, là nơi mà chúng tôi
sẽ lại được gặp nhau.
Tâm ai tốt xấu rồi ông trời sẽ phán xét, lương tâm con
người là tòa án tốt nhất phán xử những gì mình đã làm. Hạnh phúc bền lâu, 'nhân quả' đều được quán trả rõ rệt. Cuộc
đời ngắn ngủi, nhưng biết làm bằng cái tâm đẹp thật thụ không màu mè, sẽ là cái
quả ngon, ngọt mà ông trời ban tặng.
Hãy vì cái chung, cũng đừng vì lợi riêng rồi tạo nhiều
điều 'độc địa nhất' mà sau này tòa án
lương tâm sẽ mang nó ra phán xét.
Mình không giúp ai được thì nên ngồi yên đấy mà ngắm
nhìn, lo cho mình chưa xong không nên lo cho ai khác. Không cần thiết đã kích
cho việc riêng của họ, vì không là cuộc sống của mình. Chăm sóc tốt nhất cho
cái tâm của mình, mình chưa xong đừng gọi họ theo mình.
Rổ cá má ngày xưa nhắc nhở chúng tôi rằng, những món
ăn ngày xưa má làm cho chúng tôi ăn, nó chất phác tươi nguyên, không màu sắc
bên ngoài, nhưng nó bổ và không hại gì cho sức khỏe, má mong chúng tôi lại được
đoàn tụ nơi ngôi nhà mà ba má đã tạo cho chúng tôi và mong chúng tôi gìn giữ nó,
mong rằng ai đó đừng quá vì cá nhân mình mà hãy vì cái chung nhất mà giữ gìn
nó, là ngôi nhà tổ còn em tôi trong ấy không ai muốn chăm sóc nó khi má tôi ra
đi.
Tôi chỉ mong trời đất cho tôi cái mai mắn nhất là được
thấy lại ngôi nhà ba má tôi tạo ra, được chăm sóc cho em tôi, thấy lại rổ cá
ngày xưa nhưng tự tay tôi sẽ làm nó dù tôi không được học từ má những món ăn
ngon nhất và được thăm ngôi mộ, đốt nén nhang trước mộ ba má tôi và nói với ba
má rằng 'con đã trở về như trong mơ con
thấy'.
Snowynguyen Spring 2015