Tết năm nay buồn lắm, nỗi buồn không thể tả, mọi người ai
cũng quây quần đông đủ nhưng lòng thì buồn tanh. Ngày ba còn đó, má nấu ăn chuẩn
bị trước Tết cả tuần nồi bánh tét, ai cũng quây quần gói bánh phụ má, nào thịt
mỡ, đậu..., má ướp sẵn, mứt mãng cầu, mứt cà, mứt dừa... má làm, còn thèo lèo
má phải đi mua, lau chùi lư đồng,
rửa cửa sơn khung cửa sổ, chuẩn bị
lau chùi bàn thờ, tôi phải lo treo đèn nhấp nháy trang trí cái không gian đón
khách ngày Tết của cả nhà...
Ngày nay, nó xa rồi cái Tết cha, tết ông bà, tết Thầy.
Mọi người sống tha hương, còn tôi thì ly
hương, ngày trở về sao xa quá. Ngày tôi còn nhỏ, má hay bảo tôi đọc quyển 'Tử vi đẩu số', tôi chẳng hiểu nó đúng
sai thế nào chỉ đọc và đọc cho má nghe. Quyển tử vi này của Tàu, má hay nói, nó
dày lắm và rất hay. Đọc hoài mà không biết nó hay đến thế nào, chỉ nhớ trong đầu,
ngày cha mẹ tôi ra đi, tôi 'ly hương'
biền biệt, cái ly hương mà tôi biết
thật sự thuở ấy nó mông lung lắm, chẳng hiểu sao lại 'ly hương'. Thời buổi này việc như con chim trời là không quá khó,
nhưng đối với ai kìa, còn tôi, sao nó nặng nề đến thế, cuộc sống có những điều
không lường trước, có những nỗi lòng nó xa nhưng gần, nhưng cha mẹ tôi hiểu rằng
tôi đã làm hết khả năng của mình, vị trí của mình những ngày gần gũi cha mẹ tôi
đã làm hết chữ 'hiếu thảo' của một người con.
Con người có 'số
phận' có 'nhân duyên' đưa đẩy,
nhưng cái hiện tại mình làm là cái chứng minh cho mọi việc ở phía sau ấy. Có những
số phận mà chẳng ai có thể thay đổi được, cố gắng nhiều nhưng cuộc sống cho
mình cái mà mình đã hy sinh vẫn chưa thể gọi là đủ. Nói đủ hay thiếu cũng chẳng biết nó sẽ ra sao? Chỉ thấy mình chấp nhận
nó thì nó sẽ đủ và là niềm hạnh phúc
mà có khi người khác không thể với tới hay chỉ là những mơ ước của họ cả đời.
Nói thiếu khi nó mang đến ta những nỗi
lòng.
Tết đến xứ Tây vẫn như thường lệ, rồi tôi cũng phải
làm. Ngày mồng một theo mình nghĩ thì lại được nhận gói lì xì đỏ, một bao lì xì
mai mắn từ Tây. Họ cũng cố gắng hiểu phong tục của mình, dù họ chẳng biết nhiều
ngoài cái thông tin mỗi sáng, vào ngày mồng một là ngày thứ năm thông tin Tây
nói ' Bonne année asiatique'.
Tết về khi tha hương ai còn mai mắn trên xứ sở đông
đúc người Việt để được hưởng những ngày chợ hoa nghe tiếng pháo Tết, ngôn ngữ
Việt vẫn xài ở cái xứ mà mình sống, còn xứ Tây này phải đi tìm cái chợ Việt nhỏ
tí tẹo để mua 'cầu dừa đủ xoài', thêm
cái chợ nhỏ của Trung Hoa nằm ngay trung tâm mà mua ít mứt về nhà, đến chùa gần
nhà mua ít đồ chay cúng và sau đó ăn, nhưng nó đắt lắm, trái cây bánh mứt được
trưng trên bàn thờ trong nhà để cho có chút hương vị tết cha, tết ông bà...
Cái Tết về mà lòng ngươi vẫn ưu lo, những nỗi buồn vẫn
vương vấn. Nỗi buồn và hạnh phúc nó vẫn
xung quanh ta hàng ngày, rồi người đời hay nói ' quẵng gánh lo đi mà vui sống' liệu có mấy ai làm nỗi điều này?!.
Snowynguyen mồng ba Tết Ất mùi 2015