Cuôc đời lắm nỗi lo toan
Cơm áo gạo tiền chắc chắn khác nhau
Người thì giàu có xa hoa
Kẻ thì nghèo khó ông trời bất công
Làm lụng sáng tối long đong
Ba chìm bảy nỗi chẳng ngày vinh quang
Người thì giàu có miền quê
Ra được tỉnh nhỏ thì là vênh vang
Người đẹp thì nói bình thường
Bởi vì chẳng có chút hương trong người
Ganh người hơn cả chính mình
Muốn ai cũng biết mình là hoa khôi
Tiếc thay hoa ở chốn người
Liếc nhìn chẳng biết có gì hơn ai
Lúc nào cũng chỉ mình giàu
Đẹp người mà chẳng tìm ra chỗ nào
Cái chất không có vậy mà kêu ca
Đời thường lắm kẻ sang giàu
Mình giàu còn kẻ khác giàu hơn ta
Mình đẹp cũng chẳng ai màng
Vì già quá đổi anh thời nhận ra
Khiêm tốn đức tính trời ban
Có nằm trong vũng bùn lầy cũng thơm
Thời gian giúp ích cho đời
Cuối đời vẫn thấy thơm lan xứ người.
Snowynguyen 2012