Sầu riêng là loại cây ăn quả thuộc chi Durio (chi sầu riêng) được biết đến rộng rãi tại Đông Nam Á.
Tên chi Durio (chi sầu riêng) có nguồn gốc từ ngữ hệ Nam Á: người Việt gọi là sầu riêng, người Khmer gọi là turen và người Mã Lai - Nam Dương gọi là Djoerian (về sau viết là Doerian). Ngày nay hầu hết các quốc gia trên thế giới gọi loài cây/trái này là Durian hoặc có ký ngữ khác nhưng phát âm tương tự như chữ Durian.
Tuy nhiên, trong chi Durio chỉ có một loài là Durio zibethinus là phổ biến nhất. Trong thế kỷ 20 ở Việt Nam được biết tới 2 giống "sầu riêng mỡ" có lớp cơm màu trắng xám như mỡ và "sầu riêng đường" có lớp cơm màu vàng như đường mía. Theo thời gian, hoặc nhờ khám phá, hoặc nhờ gây giống, hiện nay sầu riêng (Durio zibethinus) có độ 70 giống (cultivar), trong đó giống "sầu riêng đường không hạt" có triển vọng và được giới tiêu thụ ưa chuộng hơn hết, phân loài này được gây giống đặc biệt ở Thái Lan và Việt Nam: múi ngọt, không có hạt hoặc hạt bị tiêu giảm.
Khi còn nhỏ, chúng tôi rất thèm ăn sầu riêng mỗi khi Má mua về để trên bàn thờ, mùi thơm tỏa ngào ngạt, đến chảy nước miếng. Canh chừng khi nào Ba Má ăn thì chạy theo xin cho được một múi. Mỗi lúc ăn cơm xong, chẳng biết sao, không thấy Ba Má đâu cả, nhiều lần thế, tụi tôi hỏi nhau ‘Ba Má đi đâu rồi?’, thế là cả bọn năm đứa tủa nhau chạy đi tìm, lên lầu hai thấy cửa đóng trở xuống nhà, như vậy Ba Má đi đâu nhỉ?. Buổi chiều cũng thế, chị tôi nhanh trí bảo coi chừng Ba Má đóng cửa ra hành lang ngồi, quả thật Ba Má đang ăn mấy trái sầu riêng, vì tụi tôi đông quá, nên mới dấu ra hành lang thưởng thức, khi thấy chúng tôi, Ba Má cười ngất. Ba cho tôi một miếng, Má cho mỗi em một miếng thế là cả nhà cùng ăn vui vẻ.
Mỗi độ mùa sầu riêng về, Má mua nhiều lắm, mấy chục trái cả cần xé, rồi cho nó chín từ từ, ăn từ từ, mỗi lần ăn là cả nhà cùng ăn, thỉnh thoảng Ba Má trốn mấy tụi tôi vì có trái nào ngon đặc biệt hay nhỏ quá vì tụi tôi đến năm đứa, nhưng lúc nào tụi tôi cũng được ăn thỏa thích những trái sầu riêng vào mùa. Ngon tuyệt.
Những ngày ấy đã qua rồi, muốn quây quần cùng nhau ăn sầu riêng chắc còn xa lắm, vì có muốn thì cũng đâu có Ba cùng ăn chung cho vui vẻ, cuộc sống là thế, tre già măng mọc, rồi tất cả những đứa cháu của Ba sẽ tiếp tục ra đời mà chẳng bao giờ biết ông Nội hay ông Ngoại chúng ra sao, chỉ thấy mấy tấm hình và nghe Cha Mẹ chúng kể lại. Khi ngồi ăn sầu riêng nhập khẩu từ Thái Lan hay việt Nam đến đây, mà con nít nó không thích cái mùi thơm ngon này, nghĩ mà buồn vì con cái sinh ở đất khách chẳng nếm được mùi sầu riêng quê nhà, chẳng hiểu sầu riêng nó ngon thế nào, chúng chỉ nghĩ rằng mùi sâu riêng rất khó ngữi.
Tham khảo
http://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BA%A7u_ri%C3%AAng