Sunday, September 2, 2012

CHUYỆN TÌNH



            Không biết tuổi tôi đã gọi là già chưa? Vì tôi bắt đầu kể chuyện “ngày xưa” rồi! Câu chuyện này không phải của tôi, nhưng tôi biết cũng đã lâu, nhưng không kể ra thì cứ ấm ức hoài!
            Nàng làm cho một công ty của Mỹ, văn phòng tại Saigon trước năm 1975.  Nàng tuổi đôi mươi đã phải lòng chàng thanh niên Mỹ đi lính sang Việt Nam.  Chàng cũng tuổi ngoài hai mươi.  Khi mà tất cả tương lai đều nằm phía trước, chàng từ giã gia đình, mẹ cha và anh em để nhập ngũ và đi lính sang Viêt Nam.  Chàng cũng quý mến người con gái Việt dịu dàng, đằm thắm. Nếu câu chuyện của hai người trẻ tuổi yêu nhau thì không có gì để nói, nhưng đây là câu chuyện tình yêu trong thời chiến thì chắc là bạn có thể đoán đến sự chia ly.  Đúng vậy, nhưng chia tay vô cùng hy hữu.
            Khi mà gần đến đỉnh điểm của chiến tranh Việt Nam là người dân tìm mọi cách tị nạn.  Nàng may mắn được đi bằng những chuyến bay tị nạn đầu tiên cho nhân viên làm cho hãng Mỹ.  Nàng cũng phải từ biệt gia đình, mẹ cha, và quê hương đi đến một nơi mà không biết khi nào trở về! Nàng từ biệt chàng đi đến chính đất nước của chàng.  Chàng rất hiểu khi chân ước chân ráo đến một đất nước xa lạ, không người thân.  Không cân nhắc, chàng đã lấy trong túi tấm ngân phiếu vừa lãnh lương trong quân đội đưa ngay cho nàng. Chàng muốn nàng hãy nhận lấy để xử dụng thời gian đầu.  Bây giờ khi mọi chuyện đã lắng đọng, tôi tự hỏi vậy tháng đó chàng sống bằng gì? Các bạn biết rồi đó, những người trẻ tuổi, sống xa nhà,  xài tiền rất thoải mái, có tháng nào xài thàng đó, chưa kể đến việc ký sổ nợ.
            Nàng định cư ở Mỹ, học rồi đi làm.  Bước đầu cũng  gặp bao nhiêu  khó khăn như tất cả người nhập cư khác.  Nay khi sau hơn ba mươi năm hòa nhập,  nàng có cuộc sống đã ổn định với một việc làm cho chính phủ.  Bên cạnh việc chăm sóc mẹ già, nàng vui thú cảnh điền viên sau giờ làm việc tại miền nắng ấm Cali.  Lúc này, nàng mới chia sẽ chuyện tấm ngân phiếu mà nàng chưa một lần đến ngân hàng để lấy tiền, mặc dù có lúc rất khó khăn!  Nàng coi đó là một kỷ niệm còn lại của chàng.  Tấm ngân phiếu được cất trân trọng trọng hộp đựng nữ trang như một vật quý.  Màu của tấm ngân phiếu đã phai theo thời gian!
            Với thời đại bây giờ, chỉ cần đánh cả họ và tên trên internet là có thể tìm được thông tin cá nhân gì đó!  Vậy mà nàng vẫn trân trọng, giữ cái tên đó cho riêng mình mà không đụng chạm đến hiện tại của chàng.  Theo nàng, nếu làm như vậy có thể ảnh hưởng đến cái hiện tại, đến gia đình của người nàng quý trọng!   Nhiều khi tôi tấm tức, muốn làm điều đó, thay nàng tìm chàng chỉ để nói lời cám ơn.  Nhưng ngẫm nghĩ lại, im lặng cũng là một cách hay.  Để nàng tận hưởng những điều êm đẹp trong suy nghĩ hơn là một sự thật có thể không như ý muốn.  Cuộc sống vội vã ở đó đã làm nàng không nghĩ đến một mái ấm riêng hay nàng  thủy chung sống như vậy chỉ để nghĩ về chàng.  Mãi mãi….

Thanh Lịch Fresno 2012