Mỗi con người như những
chuyến xe đến từ nơi xa, qua bao nhiêu trạm dừng, rồi lại chuẩn bị cho chuyến
xe rời bến. Đi về đâu và phải chuẩn bị gì khi xe dừng đến một nơi an toàn xa
xôi?!
Hành trình mà chúng ta đến
và chuẩn bị ra đi, nó trãi qua bao thăng trầm, như những tài xế giỏi, lái chuyến
xe mình vào thế giới này theo quỹ đạo mà thiên cơ đã định. Phải học những bài học
khác nhau, cũng như những cỗ xe mới cũ, cũ thì phải bão trì nhiều và lâu hơn,
những cỗ xe mới. Những gì mình có được từ thực tế ví như những chuyến xe phải
chạy đến những trạm xe rồi tiếp nhận cái mới mẻ của thực tế, phải gặp những trắc
trở trên chuyến xe mình lái đó là những bài học, nhiều hay ít, do tâm thức của
mình nhận biết, nặng nhẹ, dễ khó, sướng khổ… Thiên định, từ kiếp nào, chẳng ai
biết trước, những gì mình nghĩ và làm, rồi dẫn đến kết quả đều có căn cơ của nó,
không thể cưỡng lại những gì mà mình cho là đúng, có những việc đến mà mình
không biết tại sao?! Ai cho mình những bài học mà mình cũng không thể biết trước
được, cũng như những chuyến xe, cứ thẳng tiến theo hành trình đã vạch sẵn, thế
nhưng không phải lúc nào nó cũng đi theo quỹ đạo và hành trình mong đợi, vì
sao?! Dân gian hay nói ‘ý trời’, ông trời là ai? Ông trời ở xa lắm chăng?
Gần ngay trước mặt?! Vì những bài học ông cho ta mỗi ngày cứ khác nhau, chua
cay, ngọt bùi…
Những chuyến xe đông
khách, rồi xảy ra những việc đáng buồn… Vì sao?! Vì con người không kiểm soát
chuyến xe mình, con người còn quá nhiều lòng tham, tham trên sự giả tạo, phù du…
Cuộc sống là những bài học, cho ta thấy nó quá nhiều màu sắc sặc sỡ để ta lao
vào, rồi ta được gì và mang theo gì ở tương lai từ chuyến xe mình.
Chuyến xe tương lai mà ta
phải chuẩn bị đó là phần thiên liêng, tâm hồn thanh thãn, thân xác ta để lại
không mang theo, cái mang theo ta là sự trong sáng thanh nhẹ trong tâm hồn, phải
chuẩn bị cho mình những gì đẹp đẽ nhất trong tâm hồn, đó là tâm thức tu. Khi ấy
mọi việc không còn là những trò tham lam của thế giới này, sự ganh ghét bon
chen, đua đòi, không còn là sự tham muốn. Những gì ta làm được có ích cho ai,
hãy giữ nó cho tâm hồn mình thanh thãn, khi ta ra đi thế gian này còn có cái
mang theo, cái thân xác nặng trược này chỉ là chùm gửi từ xa xăm ta tìm thấy và
sử dụng cho tâm hồn tối tăm, bước ra ánh sáng từ nơi xa kia.
Snowynguyen Summer 2015