Monday, March 2, 2015

KHÔN LỚN



Gần Tết khoảng mồng 28, má hay thức rất sớm khi trời chưa rạng sáng, đi chợ sớm để được mua thức ăn ngon, để cúng Tết, nào rau cải tươi, thịt cá, gà, trái cây...

Má dạy chúng tôi, muốn ăn ngon phải thức sớm, lúc ấy trời chưa sáng người ít đông đúc thì chọn được những thứ ngon nhất. Tôi thích theo má đi chợ từ lúc nhỏ được má cho ngồi 'xe lôi', mua nhiều thứ đầy cả xe, về đến nhà em và chị tôi chạy ra đón và cùng la lên 'má về'. Cả nhà chạy ra mang đồ má mua từ chợ về, rồi má tự tay sắp xếp, vì má khó tánh lắm, không ai được đụng vào sợ không ngăn nắp và hư đồ trong giỏ. Má lam gì cũng tính toán trước, má hay chê ba, làm gì cũng tệ, văn mùng ngủ cũng thấp chủng dù người rất cao, nói chung là má hay chê cao mà làm cái gì cũng thấp thấp nhỏ nhỏ... Ngược lại má thấp mà làm cái gì cũng cao và to, cắt thịt kho hột vịt cúng Tết má cắt rất to, má nói hâm lại thức ăn nhiều lần cắt nhỏ sẽ nát. Không biết đúng hay sai, nhưng nhìn cục thịt to quá ăn cũng mấy đứa mới hết, má mua trái cây to lắm, cá cũng thế, cá rô thì to đùng, má dạy làm sao lựa trái cây ngon, xoài, dưa hấu... tôi nhớ rất rõ và không bao giờ quên.

Còn nhớ lúc ấy tôi chỉ mới lớp năm, má bảo đi mua bí về nấu canh, chiều hôm đó chạy xe mini ra chợ và bảo bà bán rau bán cho con một trái bí, bà bán rau đưa trái bí già ngắt, mang về má giận quá quăng ra hàng rào bên hông nhà, bắt đi đổi, tôi phải lẽo đẽo ra bên hông nhà tìm lại mà chạy hối hả đi đổi, nếu không má nỗi trận lôi đình, khóc sướt mướt vì bị la oan ức.

Má lúc nào cũng dặn tôi, con à tiêu xài ít ít nhe con, phòng bệnh hoạn, má sợ tôi xài phung phí, và hay bị người khác lợi dụng. Nhưng tôi nghĩ khác, cái gì mình làm được thì làm đâu cần quá tính toán chi ly, keo kiệt chỉ mang sự khó chịu xung quanh mà thôi, mà theo tâm đạo hay nói 'khi người ấy đi đâu cũng mang điển tốt lành. Hay người ấy đi đâu cũng mang điển xấu làm xung quanh khó chịu'. Cái này mới đáng sợ hơn.

Con tôi ngày nay đã mười tuổi chỉ biết rửa chén phụ mẹ việc nhà, nhưng rất khéo tay, bé chủ động mọi việc từ việc học đến việc nhà, vì mẹ khen hoài 'bé giỏi'. Nó vui lắm, nên lúc nào cũng muốn mẹ giao việc cho mà làm. Làm mà đến lúc nhiều quá cũng 'bội thực', mẹ ơi nhiều quá, con rửa hỗng nỗi, cũng vui lắm.

Có những điều hãnh diện cho riêng mình, rồi tâm tư thấy vui khi mình còn có chút hạnh phúc mang theo, đứa con mình là niềm vui lớn lao nhất, nó làm mình vui lúc nào cũng thế, nó ngoan và mọi người yêu mến. Nó biết giúp đỡ việc lặt vặt cho người mới gặp lần đầu, nó tự mang đến.

Người mẹ nào cũng mong con mau lớn, thế nhưng cái xứ sở này bé càng lớn thì mình phải chuẩn bị tâm lý nó xa mình khi nó lấy chồng hay hết ĐH, cái này thì lúc ấy buồn lắm. Nhớ con thuở còn bé cứ quấn quít mình. Tôi cứ mong rằng bé cứ thế, cứ ngây ngô và dễ bảo, còn hơn nó càng lớn, nó chuẩn bị chấp cánh bay. Bay đi nơi mà mình cố chạy theo để được giữ cháu. Đó là lúc phải nhìn lại ngày qua. Rồi lại than rằng, Sau nó nhanh quá, lớn khôn nhanh quá. Mình thì già quá.

Lúc ấy thì măng mọc rồi lớn mình thì lại chuẩn bị sang tuổi lục tuần


Snowynguyen Tết Ất mùi 2015