Ngày buồn ảm đạm, người dân Việt vẫn còn vui chơi, còn
thăm viếng bạn bè người thân, tụ họp. Còn tôi, ngày này sẽ làm gì?, mai mắn còn
được nghỉ ngày Chủ Nhật đầu năm âm lịch, đi lễ chùa, lòng buồn vô hạn, nhìn Lân
Tây múa mà sao cứ nghĩ ngày qua sao trôi nhanh quá, ngày mà mỗi sáng mồng bốn Tết,
má vẫn thức sớm, luộc gà, chuẩn bị mọi thứ để cúng đất đai ông bà, khai trương
cho ba ngày đầu năm làm việc.
Công việc trước sau, nhờ vào một tay má tôi lo toan,
ba tôi thì kiếm tiền cho chúng tôi ăn học, cái thuở vui chơi ấy ' ăn chưa no, lo chưa tới ' ngày nay giờ
này nhìn lại sao nó xa xa quá, mình chắc cũng đã qua tuổi tứ tuần. Thời gian
trôi nhanh quá, cái mình muốn thì không thể làm. Rồi cũng sẽ đến lúc mình làm
được những mơ ước, đó là nhưng ước mơ khó thực hiện nhưng với quyết tâm mọi việc
sẽ thành công.
Ngày mồng bốn vẫn còn có người vui chơi thoải mái,
mình thì buồn da diết, với cái nỗi 'xa
quê biền biệt' bao giờ trở lại?!.
Mồng bốn Tết quê nó xa và xa mãi, nó sẽ không trở lại trong tôi
như xưa, để tôi ngồi quây quần cùng ba mẹ. Nó xa rồi cái ngày mà má tôi bắt ăn
chay mồng một Tết, rồi mồng hai được ăn bánh Tét tôm khô dưa kiệu má làm, ngon
lắm, khéo lắm. Với tôi những món ăn má làm ngày xưa nó xa mãi nhưng trong tôi
chẳng bao giờ quên và không gì ngon bằng cái mà má vất vả đã làm cho chúng tôi
những ngày chúng tôi khôn lớn. Với má
lúc nào chúng tôi cũng nhỏ bé, nhưng má cứ nhắc tôi trước ngày ra đi bằng một nụ
cười, mong rằng nụ cười ấy sẽ đến với tôi trong tương lai, để tôi được tưởng
nhìn lại cái nó xa mãi trong tôi ấy.
Cái Tết đau buồn mà chúng tôi phải mang theo, tôi là
người mang theo nó cả đời mình, với những giấc chiêm bao ngày má mất đoàn tụ
cùng ba tôi ngày Tết đến, má đã thỏa lòng nơi xa xăm ấy, đã gặp lại ba tôi những
năm vắng bóng, chỉ có tôi, còn lại những nỗi nhớ xa xăm không bao giờ trở lại
cái thuở Tết quê nhà được nhìn thấy ba mẹ ngày Tết đến với lời khuyên răng của
ba mẹ mình.
Quê nhà trong tôi sao nó quá xa, sao không phải là ai
khác mà là tôi?! Ông trời trớ trêu lắm. Cho cuộc sống con người những bước
thăng trầm, lo âu buồn tủi, cái có được trong đời là gì? Cái hạnh phúc chăng? Cuộc
đời còn lắm nỗi lo toan và những khó khăn phía trước, nhưng điều chắc chắn rằng
ngày nay ba má tôi đã đoàn tụ và tôi sẽ trở về những ngày Tết, để được gợi nhớ
lại ngày xưa, cái ngày mà chúng tôi lúc nào cũng bên nhau ngày Tết đến, chỉ có
khác ngày nay, ba má tôi nhìn chúng tôi với niềm hãnh diện cái mà trách nhiệm của
ba má đã xong. Gánh nặng cưu mang khó khăn cả cuộc đời đã hết, ra đi thanh thản
và vui cười nơi xa xăm kia.
Snowynguyen mồng bốn Tết Ất mùi 2015