Thursday, December 1, 2011

CÂU CHUYỆN CÓ THẬT TẠI SAN JOSE ????


Bẫy tình cho việt kiều về Việt Nam, ngày nay có hơn 1001 câu chuyện thật hư về vấn nạn này, câu chuyện bẫy tình của tác giả LLHQP nào đó, đọc xong bài viết, xem ra không ổn nếu là sự thật.
Tóm tắt sơ lược câu chuyện như sau : Một cặp vợ chồng từ miền bắc di cư (khi còn bé) vào nam  rồi sang tận San Jose. Làm lụng thời gian không dài, thành công trong học vấn tại Mỹ, theo ngành luật và tốt nghiệp năm 72 tại miền nam,  chắc chắn giờ đây họ không dưới 60 tuổi. Sau 20 năm làm việc (từ 1980-2000) và đầu tư bất động sản, hai vợ chồng khấm khá, Thủy về hưu non với số tiền kết xù làm lụng nhiều năm. Hai vợ chồng có lòng hảo tâm đến chùa cúng kiếng và quen biết một vị sư từ Việt Nam sang năm 2002, rồi hai vợ chồng quyết định về Việt Nam sau bao nhiêu năm ở hải ngoại, cho thấy tận mắt sự khó khăn, thống khổ của những người nghèo trong nước.
Sau một thời gian ngắn về nước làm việc từ thiện, giúp đỡ chùa và câu chuyện bẫy tình xuất hiện từ đây giữa Xuân chồng Thủy và Mẫn cô gái làm ở một quán nước. Cô này có gương mặt hiền lành, dáng điệu hết sức khúm núm. Cô ta mời mọi người dùng nước và gọi vợ chồng nàng bằng bác, xưng con. Thủy nghe cách xưng hô, lấy làm hả dạ và có cảm tình với cô này ngay, vì hiện tượng xưng hô anh em với người hơn mình mấy chục tuổi là quá thường tình tại Việt Nam ngày nay. Thì thình lình, có tiếng ồn ào chửi bới làm náo động cả quán, cùng lúc đó, một tên thanh niên hùng hổ bước vào gọi tên Mẫn. Hắn ta chửi bới đòi Mẫn phải đưa tiền cho hắn. Người con gái mặt hiền lành mang nước cho nàng lúc nãy sợ hãi bước ra, thì ra cô ta tên Mẫn.
Tên thanh niên vừa trông thấy Mẫn là tiến tới nắm áo, tát vào mặt nàng một cái nẩy lửa. Mẫn chới với không biết phải làm sao. Tên này bèn giật cái ví từ tay của Mẫn, lục soát lấy hết tiền rồi ném trả cái ví vào mặt nàng, xong xuôi hắn bỏ đi. Trước khi rời quán, hắn không quên hăm dọa là sẽ trở lại lấy thêm…
Sự việc bắt đầu xảy ra là có một lần, trước ba ngày khởi hành về Việt Nam, Thủy bị đưa vào nhà thương cấp cứu vì bị đau ruột dư. Sau hai ngày nằm bệnh viện nàng được về nhà, sức khỏe không có gì nguy hiểm, chỉ cần thời gian bình phục. Vì công việc từ thiện dính líu đến nhiều người, không thể hoãn lại được, nên Thủy bảo chồng đi một mình. Lần đó đáng lẽ chồng nàng chỉ phải ở lại có một tuần, nhưng Xuân đã ở lại đến ba tuần mới về, với lý do: chậm trễ giấy phép của chính quyền. Sau khi Xuân trở về Mỹ, Thủy thấy cử chỉ và hành động của chồng rất khác thường: Xuân như bị mất hồn, tâm trí như ở đâu đâu và dáng dấp trông thật mỏi mệt.
Sau khi Xuân về Việt Nam được hai tuần, vào một đêm, Thủy nhận được một cú điện thoại, người gọi nàng là vị sư cô quản trị của chùa…
Để có yếu tố bất ngờ, Thủy tức tốc về Sài Gòn mà không báo cho chồng biết. Sau khi rời phi trường Tân Sơn Nhất, Thủy đến ngay khách sạn nàng thường hay ở để tìm Xuân. Không thấy chồng mình ở đó, Thủy bèn đến chùa ngay, cũng không gặp Xuân, đồng thời nàng mới biết là Mẫn đã dọn ra từ hai tháng trước. Đến bấy giờ nàng mới gọi điện thoại tìm Xuân, điện thoại không trả lời. Gặp mặt chồng Thủy giận quá muốn xỉu, miệng mấp máy nói không ra lời. Sau cùng nàng cũng ráng hỏi Xuân đi đâu, Xuân ấp úng trả lời là đi phân phát quà từ thiện ở Bình Tuy. Biết là không thể dối vợ được nữa, Xuân bèn nói thật. Chàng nói là cũng không ngờ tại sao Mẫn nằm trong vòng tay của chàng mà chàng không có cách nào chống cự, để rồi chuyện nó đến và tiếp tục tiến tới.
Xuân rón rén mở cửa rào để Thủy bước vào nhà, ngôi nhà nho nhỏ xinh xinh nằm trong một cái hẻm không sâu lắm. Đó là cái tổ uyên ương mà Xuân vừa mới tậu cho Mẫn được một tuần. Chàng gõ nhẹ cửa, cánh cửa mở ra, vợ chồng Thủy hết sức ngạc nhiên vì người mở cửa là tên chồng vũ phu đã đánh Mẫn tại quán nước. Hắn ta tỏ vẻ là chủ nhân mời vợ chồng nàng vào nhà. Sau khi vợ chồng Thủy ngồi xuống, hắn ta chọn một cái ghế ngồi đối diện, dáng điệu trông rất xấc xược. Lúc đó Mẫn đứng phía sau của hắn, gương mặt có vẻ ngại ngùng nhưng không còn nét hiền hậu như những lần gặp trước. Trên môi cô ta, điểm nhẹ một nụ cười khó hiểu. Thủy nhìn giáp vòng rồi nhìn Mẫn hỏi:
“Mẫn, bác thương con như con ruột, sao con có thể làm nên chuyện như vậy?”
Mẫn tránh né không trả lời, tên chồng của cô ta bèn lên tiếng:
“Sẵn đây tui giới thiệu cho hai bác biết, con nhỏ này tên Mận, chứ không phải Mẫn, nó là bồ của tui đó.”
Thủy đi từ ngạc nhiên này, đến ngạc nhiên khác. Nhưng lúc đó nàng mới khám phá ra rằng, đây là một âm mưu có tính toán từ đầu. Hắn ta tiếp lời:
“Nhân dịp này tui cám ơn hai bác đã cho tui gửi con Mận, bây giờ tui lấy nó lại.”
Thủy cứng họng, biết chẳng còn gì để nói, trong khi Xuân chồng nàng mặt mày thay đổi từ xanh qua tím, quả là một điều sỉ nhục. Thủy hậm hực đứng lên ra về, chồng nàng tiu nghỉu, tay chân run rẩy riu ríu theo sau…
Thủy đau khổ tột cùng vì sự phản bội của người chồng yêu quý. Tình cảm hai người hầu như không còn có thể hàn gắn lại. Còn Xuân thì mang một mặc cảm tội lỗi tày trời mà chàng tự nghĩ không thể nào tha thứ cho mình được. Xuân đã xin nghỉ việc sau khi trở về. Chàng như một kẻ tàn phế từ thể xác đến linh hồn, không còn tâm tư để làm việc được nữa. Việc chùa chiền, làm từ thiện, vợ chồng nàng đều hoàn toàn chấm dứt.
Xuân bước vô nhà, buông người ngồi phịch xuống sofa, tay ôm mặt khóc, chàng thấy cả thế giới chung quanh mình sụp đổ. Xuân tự hỏi: tại sao ông Trời lại có thể tàn nhẫn với chàng như thế được? Sau nhiều cuộc thử nghiệm, kết quả sau cùng bác sĩ có câu trả lời: chàng bị nhiễm trùng HIV, tình trạng trên đà bộc phát! Thêm một hậu quả tai hại do lỗi lầm của chàng gây ra hơn năm năm về trước! Dù có hối hận, tìm cách chuộc lỗi, nhưng đã muộn rồi! Thủy có thể tha thứ cho chàng, nhưng với cái bệnh nan y thời đại, cái giá mà Xuân phải trả thật là quá đắt!. Thủy nhìn lên bàn thờ Phật, tâm tư thật hỗn loạn. Nàng không biết là mình nên cầu cứu với đấng Bồ Tát, hay là trách cứ Ngài. Cả gia đình nàng hoàn toàn bị sụp đổ khi khám phá ra rằng: nàng cũng bị nhiễm trùng HIV do chồng truyền sang! Còn gì tệ hại hơn nữa không? Chắc là không, theo nàng nghĩ!.
Câu chuyện kết thúc để lại một kinh nghiệm cho nhiều người, thế nhưng dấu chấm hỏi ở đây to tướng.
·      Người nhiễm HIV chắc chắn rằng cơ thể chẳng đẹp đẽ và nguyên vẹn, khi có những triệu chứng mà ai cũng biết từ thời kỳ nhiễm bệnh HIV. Mẫn không thể đẹp đẽ trong thân hình con bệnh để thu hút ông Xuân đến thế.
·      Kẻ nhiễm bệnh không thể sống vô tư hay bất cần đời để đi hại người khác, vì họ sẽ phải chia tay cõi đời này trong thời gian ngắn nhất. Và họ lấy tài sản đó làm gì cho ai, nếu họ sẽ chết?.
·      Sau những năm đầu 90, căn bệnh này còn chưa có nhiều thông tin, những năm 2000 về sau này, hầu hết tất cả các cô  gái kia đều biết tự bảo vệ họ,  không thể nói là họ không biết mình vướng HIV.
·      Rồi Thủy lại có thể bình tĩnh suy ngẫm và trách móc ai nữa như Phật hay chồng mình vv chăng?.
Một câu chuyện có thật, chắc chắn có thể viết không hay nhưng mang lại sự trung thực và lắng đọng trong lòng mọi người, không thể đưa ra một kết thúc buồn thảm để mọi người nghĩ là thật, đó có thể là thảm họa viết văn ngày nay chăng?.
Snowynguyen 2011
Ý kiến của chị Hồng Nhan CHSHD (Mỹ)

Sau khi đọc lại bài này và bài của em viết chị thấy câu chuyện này không đúng sự thật 100%, có thể có chuyện xãy ra 50% thôi và người viết chấp vá thêm cho câu chuyện bi thảm hơn.
Theo chị hai vợ chồng Xuân Thủy này không phải là mẫu người dễ bị sa ngã, nhất là chị Xuân không dễ dàng gì tha thứ cho ông chồng mà chung chạ chăn gối sau khi đã có chuyện xảy ra.
Ông Xuân càng không phải là mẫu người dễ bị lôi cuốn vào chuyện tình dục một cách nhanh chóng và dễ dàng như vậy, mà nếu có thì căn bệnh HIV là căn bệnh thế kỷ ai cũng phải biết mà đề phòng, là một người trí thức sao lại nông cạn không biết phòng tránh bệnh?
Nói chung bài này "cường điệu" quá, chị đọc không thấy hay chút nào.
Cám ơn em nhé.
HNhan

Tuyết ơi,
Tuyết có biết bài này là chuyện có thật hay chỉ là một truyện ngắn.
Nếu đây là một chuyện có thật thì rất bị sốc cho những người trong cuộc.
Xem từ đầu đến cuối chị thấy như là có 1 sự sắp xếp cho câu chuyện hơi dài này, nên chưa biết có phải là hoàn toàn sự thật, có khi sự thật chỉ có phân nửa hay 70% thôi.
Cám ơn Tuyết đã chuyển cho xem, chị đang ngần ngại không biết có nên gởi cho cả nhóm HD xem không đây.
Vì chuyện không nên cho chồng về VN ai cũng biết rồi.
HNhan


Tham khảo
http://www.vietlandnews.net/forum/showthread.php/14944-Chuy%E1%BB%87n-c%C3%B3-th%E1%BA%ADt-t%E1%BA%A1i-San-Jose